Chương 264: Trận chiến hung tàn! Đấm vỡ gương Hộ Thần Nguyên!
“Chát!”
Sợi roi Phiên Cốt Luyện Hồn trong tay Trần Quý Mưu trông chẳng khác gì đằng xà, quất mạnh liên tiếp về phía Tiểu Bạch, âm thanh xé gió vun vút vô cùng chói tai.
Cơ thể khổng lồ của Tiểu Bạch ngoan cường chống đỡ.
Tiểu Bạch chính là kẻ ngoan cường như thế!
Hoàn toàn không chút sợ hãi!
Chỉ thấy sợi roi Phiên Cốt Luyện Hồn kia quất mạnh lên vai Tiểu Bạch, tức khắc, không gian bị xé nát, bờ vai của nó cũng bị rách toạc thành một đường, máu tươi bắn ra xung quanh.
“Grào!”
Tiểu Bạch nổi giận gầm lên thành tiếng, vươn tay nắm lấy sợi roi Phiên Cốt Luyện Hồn kia.
Vẻ mặt Trần Quý Mưu vặn vẹo dữ tợn, y cười ha hả: “Ngươi cho rằng chiếc roi Phiên Cốt Luyện Hồn là thứ ngươi có thể nắm lấy sao? Súc sinh chính là súc sinh!”
Nói xong, chỉ thấy chiếc roi Phiên Cốt Luyện Hồn kia chớp mắt đã bốc lên ngọn lửa màu lam sẫm. Ngọn lửa kia dường như vô hình, Tiểu Bạch làm thế nào cũng không dập tắt được, thậm chí bàn tay xuyên qua cả ngọn lửa.
Cảm giác bỏng rát do thần nguyên bị thiêu đốt truyền đến, Tiểu Bạch lại nổi giận gầm lên lần nữa, không hề chú ý đến việc ngọn lửa màu lam sẫm đã nhanh chóng lan ra trên người. Cơ thể to lớn như ngọn núi nhỏ chợt lóe lên, một giây sau đã xuất hiện ngay trước mặt Trần Quý Mưu, nện ngay một quyền xuống.
Cú đấm này khiến cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, trời đất biến sắc, thậm chí không gian không chịu nổi sức mạnh từ cú đấm ấy, dường như bị xé rách ra.
Sắc mặt Trần Quý Mưu hơi đổi, y không ngờ hiện giờ nó đang phải chịu nỗi đau đớn do thần nguyên bị thiêu đốt mà vẫn có thể tung ra đòn đánh trả mạnh mẽ như thế. Y xoay người lùi lại cả trăm mét, sau đó lấy một chiếc gương cầm ở trong tay.
Chiếc gương kia đột nhiên biến lớn, dòng chữ trên viền gương sống động như thật, tỏa ra ánh sáng màu lam chói mắt, sau đó một tấm lá chắn cực lớn trồi lên, che chắn cho Trần Quý Mưu.
“Ầm!”
Đúng vào lúc ánh sáng xanh lam vừa vặn che chắn hết cơ thể Trần Quý Mưu thì nắm đấm của Tiểu Bạch cũng lao tới, trúng ngay vào tấm màn ánh sáng.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên.
Một cơn sóng xung kích cực mạnh, trong suốt tỏa ra từ chỗ tiếp xúc giữa nắm đấm của nó và tấm màn ánh sáng kia dập dềnh lan khắp bốn phía, khiến tất thảy mọi thứ trong phạm vi ngàn dặm đều sụp đổ vỡ vụn.
“Grào!”
Hai mắt Tiểu Bạch đỏ như máu, lại gào thét, ra thêm quyền nữa. Cơ bắp trên cánh tay nó căng cứng gồ lên, không ngờ lại hiện lên cả sấm sét. Vô số tia sét nhỏ lập lòe, chuyển động quanh cánh tay của nó, tụ tập về phía nắm đấm.
“Ầm!”
Một tiếng động giòn tan vang lên.
Lá chắn màu lam sẫm kia vỡ vụn trong nháy mắt, sau đó Tiểu Bạch tung thêm vô số nắm đấm vào chiếc gương kia.
Tiếng thủy tinh vỡ truyền ra, cả tấm gương hoàn toàn vỡ nát.
Sắc mặt Trần Quý Mưu dữ tợn, ánh mắt đầy vẻ hung ác, phẫn nộ.
“Dám phá hủy gương Hộ Thần Nguyên của ta, ngươi phải chết!”
Trần Quý Mưu thu roi Phiên Cốt Luyện Hồn về tay, sau đó quất về phía cổ Tiểu Bạch.
Trong nháy mắt cả chiếc roi đều siết chặt lấy cổ nó. Tiểu Bạch lập tức dùng hai tay nắm sợi roi, định thoát ra. Nhưng bỗng nhiên một ngọn lửa cắn nuốt thần nguyên hùng mạnh hơn xuất hiện, thiêu đốt toàn bộ cơ thể nó. Cảm giác đau đớn do thần nguyên bị đốt cháy khiến toàn thân Tiểu Bạch co quắp.
Trần Quý Mưu nắm chặt trường tiên kéo mạnh về sau.
Cơ thể Tiểu Bạch không còn được khống chế, khi roi Phiên Cốt Luyện Hồn rút về, cả người trực tiếp ngã xuống đất.
“Uỳnh!"
Hai tay Tiểu Bạch chống trên mặt đất, một nửa cánh tay và đầu gối đã chôn xuống mặt đất, dường như có xu hướng bị kéo xuống mặt đất.
Roi Phiên Cốt Luyện Hồn tuôn ra vô số xúc tu màu lam sẫm, trói toàn thân Tiểu Bạch lại, không ngừng ra sức kéo gần khoảng cách giữa nó và mặt đất.
Trần Quý Mưu đi thẳng về phía trước, sau đó nện xuống một đấm.
“Bốp!”
Nện thêm một quyền.
“Bốp!”
Đến giờ Tiểu Bạch đã hoàn toàn không thể động đậy, chỉ đành để đối phương mặc sức nện xuống gáy của mình.
Cách biệt thực lực đúng là rất rõ ràng, tu vi kém một cấp bậc, Tiểu Bạch không phải là đối thủ của y.
Tiểu Liễu ở phía xa đang chiến đấu cùng hai hộ pháp nhìn thấy tình hình của Tiểu Bạch bên này lập tức nổi giận, cành liễu nhanh chóng kéo dài, tản ra như thể che cả bầu trời.
“Muốn cứu nó ư? Ngươi đang tìm chết đấy!”
Một tên hộ pháp nhe răng cười thành tiếng, chĩa pháp bảo trong tay về phía Tiểu Liễu, không gian sụp đổ nứt vỡ từng trận, nuốt chửng tất cả cành liễu của Tiểu Liễu vào hư vô.
Đối mặt với tình huống hai Thánh Thiên cảnh tầng một liên thủ vây đánh, Tiểu Liễu là ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, vốn dĩ không có cách nào để trợ giúp cho Tiểu Bạch.
Cuộc giằng co vừa mới bắt đầu, Tiểu Bạch và Tiểu Liễu đã không chống đỡ nổi, thời gian dần trôi, rất nhanh đã liên tục thất bại.
Tiểu Bạch cố dùng hết sức lực toàn thân để thoát ra khỏi trói buộc, sau đó vung tay đập nát không gian khoảng vài trăm mét trước mặt, xoay người phóng về bên cạnh Tiểu Liễu.
“Đánh không lại! Đi thôi!” Tiểu Bạch nói vài tiếng.
Tiểu Liễu hiển nhiên biết rõ đánh không lại, nếu như thật sự đánh đến cùng, chỉ sợ hai chúng nó đều phải bỏ mạng ở đây.
Chết, bọn nó không sợ, bởi vì bất cứ lúc nào cũng sẽ được Tu Thần hồi sinh.
Nhưng không thể chết được!
Trần Quý Mưu tất nhiên nhìn ra được ý định của bọn nó. Ba người trong nháy mắt bao vây chúng lại, sau đó nhanh chóng bắt quyết.
Âm thanh phừng phừng vang lên.
Không gian xung quanh Tiểu Bạch và Tiểu Liễu bỗng nhiên bắt đầu bốc cháy hừng hực, sau đó một chiếc vòng to lớn chụp xuống nhốt chúng vào bên trong, hoàn toàn không có cách nào chạy ra được.
“Muốn chạy à? Sao lại ngây thơ thế chứ?” Nụ cười trên mặt Trần Quý Mưu đầy vẻ độc ác.
“Ngươi tên là gì?” Tiểu Bạch biết lần này bọn nó không thoát nổi.
Hư Vô Mệnh Hoàn bao quanh nơi này vô cùng khủng khiếp, hội tụ sức mạnh của cả ba người Trần Quý Mưu, muốn xông ra ngoài trong thời gian ngắn là chuyện hoang đường.
Nếu đã không trốn thoát được, thế thì khỏi cần trốn nữa!
Chết thì quay về! Cùng lắm bị mắng, bị chê cười! Nhưng về sau chúng nhất định phải trả được mối hận này.
…
“Vừa nãy đã nói rồi, Trần Quý Mưu của Vô Niệm môn! Thế nào? Định trước khi chết phải nhớ kỹ tên của ta, sau khi biến thành quỷ sẽ tìm ta báo thù à?” Trần Quý Mưu cười to, hai tên hộ pháp bên cạnh cũng cười lạnh không thôi.
Tiểu Bạch khẽ cúi đầu, chỉ vào Trần Quý Mưu nói: “Được lắm! Vô Niệm môn đúng không? Trần Quý Mưu đúng không? Lão tử nhớ kỹ ngươi! Ngươi cứ chờ đấy!”
Nó và Tiểu Liễu định tự sát.
Chết để quay về cũng được, nhưng chúng muốn tự sát hơn.
“Súc sinh chính là súc sinh, không có đầu óc, sắp chết đến nơi còn nói mấy câu này có ý nghĩa gì chứ?” Trần Quý Mưu lắc đầu giễu cợt.
“Cửu trưởng lão, ta nghe có vẻ như tên súc sinh này có ý sau này vẫn có thể quay về báo thù vậy?” Một tên hộ pháp cũng mang vẻ mặt đầy giễu cợt, nói.
Trần Quý Mưu nhổ một ngụm máu sang bên cạnh, vừa rồi Tiểu Bạch phá hủy gương Hộ Thần Nguyên cũng đã gây tổn thương cho y.
“Còn nghĩ đến sau này? Hai đứa súc sinh các ngươi sẽ bị ta luyện hóa thần nguyên, vĩnh viễn không được siêu sinh, ngây thơ.”
Tiểu Bạch và Tiểu Liễu nhìn sang Trần Quý Mưu, chẳng buồn nghe y nói nhảm nữa, muốn lập tức tự sát, sau đó quay về gọi người đến, nói không chừng còn có thể đến kịp.
Nhưng đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở phía sau bọn nó.
Trần Quý Mưu và hai tên hộ pháp cũng nhìn thấy, ba người cùng nhíu chân mày.
Không nhìn ra được tu vi cụ thể của đối phương.
Kiểu người này thường khiến người ta cảm thấy khó chịu nhất, bởi vì ngươi chẳng thế nào xác định được đối phương có phải đang giả heo ăn thịt hổ hay không, hay lại là một tên không sợ chết đi ngang qua chỗ này sau đó nổi hứng ngừng lại xem một chút.