Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 263: Roi Phiên Cốt Luyện Hồn, rút gân rút cốt ngươi!

Chương 263: Roi Phiên Cốt Luyện Hồn, rút gân rút cốt ngươi!

Sơn mạch Hắc Thạch, Bắc châu.

Vạn dặm đất đai nơi đây đều do nham thạch đen tạo thành, chiều cao không đồng nhất, khối cao nhất giống như một ngọn núi lớn.

Sơn mạch Hắc Thạch xưa nay luôn cấm loài người, bởi vì ở bên trong là nơi yêu quái cư ngụ. Đây là nơi tụ tập của một bộ phận yêu quái ở Thiên Khôn Tử giới.

Hai con yêu quái Tiểu Bạch và Tiểu Liễu đang đi trong rừng rậm của sơn mạch Hắc Thạch.

"Vẫn chưa đủ mạnh, để cho tên Thánh Thiên tầng thứ hai kia đuổi đánh! Tức chết mất! " Tiểu Bạch buồn bực nói.

Hai bọn chúng vốn là yêu quái, xưa nay không hề thích nơi ở của loài người, cho nên sau khi đến Bắc châu bèn đi thẳng vào bên trong Hắc Thạch sơn mạch tu luyện, thỉnh thoảng lén lút chuồn ra tiêu diệt mấy tông môn ở vùng lân cận.

Cho tới nay không ai đấu lại bọn chúng, chúng quậy tới mức cả đất Bắc châu đều run rẩy lo sợ.

Thế nhưng mấy hôm trước bỗng nhiên xuất hiện một tên tu vi Thánh Thiên cảnh tầng hai. Hai bên đại chiến, kết quả hai tiểu yêu không địch lại nổi, chỉ có thể chạy trốn.

"Không được, ta bực mình quá, không thì chúng ta đi tìm các tiểu thư đi? Bảo các nàng báo thù cho chúng ta! " Tiểu Liễu tức điên lên.

Đều là Thánh Thiên cảnh, nhưng sự chênh lệch giữa bọn chúng với các tiểu thư vẫn rất lớn. Chủ yếu nhất là chúng phát triển quá nhanh, cho nên tâm cảnh và kinh nghiệm chiến đấu vẫn có sự chênh lệch nhất định với cường giả Thánh Thiên cảnh thực thụ.

Thế nhưng đám tiểu thư Kinh Như Tuyết lại không có sự chênh lệch này, các nàng vẫn luôn liều mạng rèn luyện bản thân, còn thường xuyên so tài, không giống đám Tiểu Bạch Tiểu Liễu, bình thường không có việc gì thì khá là thiếu chí tiến thủ.

"Không được, ông đây vẫn không tin! Chúng ta tiếp tục tu luyện một thời gian, sau đó lại đi tìm hắn! Nhất định phải tự tay tiêu diệt hắn! " Tiểu Bạch không phục nói.

Tiểu Liễu không nhịn được cười, vỗ vai Tiểu Bạch: "Được, vậy chúng ta tu luyện chăm chỉ, không đánh bại tên kia chúng ta quyết không quay về miếu Thiên Thần. "

Tiểu Bạch nhếch miệng cười: "Đúng rồi, chúng ta cần tinh thần như vậy, dù sao chúng ta cũng không sợ chết. Đáng lẽ lúc đó nên liều chết với hắn, nói không chừng hai cái mạng của chúng ta có thể đánh bại hắn!"

Tiểu Liễu ngơ ngác, sau đó vội vàng khoát tay nói: "Đừng đừng đừng, nếu chúng ta chết thì mất mặt lắm. Đại nhân đã trực tiếp cho chúng ta đạt tới Thánh Thiên cảnh, còn định chết trở về. Ta không dám để đại nhân thất vọng đâu. "

Tiểu Bạch gật đầu tán thành.

Đột nhiên, Tiểu Bạch và Tiểu Liễu quay phắt đầu nhìn ra đằng sau.

Toàn thân Tiểu Liễu phát ra ánh sáng màu lục lấp lánh, sau đó vô số cành liễu vươn ra từ trong thân thể nó, tập trung lại trước mặt bọn chúng, tạo thành một tấm lá chắn cực lớn.

"Rầm! "

Một tiếng vang kinh thiên động địa phát ra, đá nham thạch to lớn xung quanh hóa thành bột mịn, mà Tiểu Bạch và Tiểu Liễu cũng phải lui về sau vài bước.

Tấm lá chắn bằng cành liễu kia đã rách nát tả tơi, đang bốc lên ngọn lửa màu lam thẫm.

Tiểu Liễu làm những cành liễu biến mất, nhìn về phía trước với sắc mặt nghiêm trọng.

"Cuối cùng cũng tìm được các ngươi.... " Một nam tử mặt mũi dữ tợn đầy sẹo đáp xuống trước mặt chúng, phía sau y còn có hai người.

Nam tử mặt sẹo có tu vi Thánh Thiên cảnh tầng hai, hai người bên cạnh là tầng một.

Đám người kia là người của Vô Niệm môn, tên nam tử mặt sẹo là trưởng lão Vô Niệm môn, hai người còn lại là hộ pháp.

Ba người này đều là bản thể, nếu là hóa thân thì không thể có tu vi mạnh như vậy.

Tên nam tử mặt sẹo tên là Trần Quý Mưu, y còn có một thân phận khác, đó chính là gian tế của Vân Đỉnh các trà trộn vào Vô Niệm môn! Còn hai người bên cạnh là hai hộ pháp hàng thật giá thật trung thành với Vô Niệm môn.

Sau khi nhận được lệnh của Ninh Vân, y liền lập tức mang người chạy tới.

Nhiệm vụ hết sức rõ ràng, đó là giết chết một trong hai tiểu yêu, sau đó để một con chạy thoát.

"Không phải thằng nhãi hôm nọ?" Tiểu Bạch nhìn Trần Quý Mưu, cau mày.

Người giao chiến cùng chúng mấy ngày hôm trước thực ra là Ninh Vân, sau khi đánh nhau với Tôn Ngộ Không, lão lại gặp được bọn Tiểu Bạch, sau đó lại ra tay.

Thế nhưng khi đó Ninh Vân cũng không thật sự muốn quyết chiến đến cùng, chỉ là muốn xem cường giả của miếu Thiên Thần có bao nhiêu, mạnh tới mức nào.

Cuối cùng lão kết luận có lẽ đều là tu vi Thánh Thiên tầng thứ nhất, bởi vậy phái Trần Quý Mưu tới đây là đủ xài rồi.

"Các ngươi là ai vậy?" Tiểu Liễu hỏi.

"Nghiệt súc! Trong khoảng thời gian này các ngươi lạm sát vô số người vô tội ở Bắc châu, hủy vô số tông môn. Vô Niệm môn ta phải tru sát các ngươi để tế các vong linh trên trời! " Trần Quý Mưu lạnh giọng quát lớn.

Y cố ý tự giới thiệu, để đối phương biết được là thế lực nào đuổi giết.

Vô Niệm môn?

Hình như đã từng nghe nói đến.

Tiểu Bạch và Tiểu Liễu liếc nhau một cái, sau đó Tiểu Bạch nói: "Vô Niệm môn các ngươi không phải ở Trung châu ư? Chuyện ở Bắc châu thì liên quan đếch gì tới các ngươi? Trung châu là địa bàn của đại tiểu thư và tam tiểu thư, các ngươi phải đi tìm các nàng chứ!"

Trần Quý Mưu đương nhiên biết đại tiểu thư và tam tiểu thư trong lời nói của Tiểu Bạch là ai. Thời gian qua, Trung châu đã bị hai người bọn họ quậy cho gà bay chó chạy. Có điều các nàng vẫn biết ba đại thế lực của Trung châu lợi hại, cho nên vẫn không hề động đến.

"Các ngươi quả nhiên là đồng bọn! " Sắc mặt Trần Quý Mưu thâm trầm, y lạnh giọng nói.

Tiểu Liễu cười khẩy một tiếng, nói: "Đúng vậy, đương nhiên là đồng bọn, chủ nhân của miếu Thiên Thần bọn ta chính là diệt thế ma vương đó. Đám người bọn ta ra đây chỉ để nhắc nhở trước với các ngươi, đợi đến khi đại nhân tự mình ra tay chính là lúc cả Thiên Khôn Tử giới của các ngươi gặp xui xẻo!"

"Trần trưởng lão, không cần phí lời với hai con súc sinh này! Giết! " Một tên hộ pháp nói.

Trần Quý Mưu híp mắt, gật đầu rồi nói: "Lên! Các ngươi đối phó với con thụ yêu kia, ta đối phó con hầu yêu kia, không được chừa một tên nào! "

Nói là không được chừa một tên nào, nhưng Trần Quý Mưu biết rõ, trừ phi y ra đòn sát thủ, nếu không thì hai tên hộ pháp này không thể giết được đối phương.

Hai Thánh Thiên cảnh tầng một đối phó một Thánh Thiên cảnh tầng một, nếu đối phương muốn chạy chưa chắn bọn họ đã giữ được.

Đã đến tu vi như vậy, nếu muốn giết chết đối phương, trừ khi thực lực hoàn toàn áp đảo.

Hai tên hộ pháp gật đầu, sau đó đánh thẳng đến chỗ Tiểu Liễu.

"Mẹ nó chứ, lên! " Tiểu Bạch tức không chịu được, nổi giận gầm lên một tiếng.

Tiểu Liễu gật đầu, sau đó bay ngược về phía sau, hóa thành nguyên hình.

Một cây liễu rộng vài trăm mét, cao hơn ngàn mét xuất hiện trước mặt mọi người, vô số cành liễu bay múa đầy trời, khi quật vào không khí tạo ra những âm thanh hung bạo.

Tiểu Bạch cũng gào thét rầm trời, sau đó thân thể đột nhiên trở nên cao lớn.

Một con thú khổng lồ cao trăm mét xuất hiện trên mặt đất, bộ lông màu vàng kim tỏa ra ánh sáng chói mắt.

"Grào! "

Tiểu bạch nện thình thịch vào lồng ngực mình, sau đó gào thét vào mặt Trần Quý Mưu, một luồng sóng âm thanh đánh tới, nơi âm thanh đi qua tất cả đều hóa thành bột mịn.

"Một con yêu hầu lại học tiếng hét của vượn, thật là nực cười! " Trần Quý Mưu cười lạnh một tiếng, xòe tay phải ra, ánh sáng màu lam lập loè, một sợi roi xương màu xanh sẫm xuất hiện trong tay.

"Vút! "

Y vung roi, một tiếng nổ vang lên, quật rách cả không gian.

"Hôm nay ta sẽ dùng sợi roi Phiên Cốt Luyện Hồn này rút gân rút cốt ngươi, diệt thần hồn ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh!"

Trần Quý Mưu cười gằn một tiếng, sau đó lập tức đánh tới.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất