Chương 265: Ám hiệu lại xuất hiện. Nam tử dũng mãnh!
Người này dĩ nhiên chính là Superman.
Hắn lơ lửng giữa không trung, áo choàng màu đỏ bay phấp phới sau lưng, bộ quần áo màu xanh thẳm ôm sát lấy từng thớ cơ bắp, trông vô cùng mạnh mẽ.
Trần Quý Mưu cau mày nhìn nam tử ăn mặc quái dị trước mặt.
“Vô Niệm môn chúng ta đang truy sát yêu quái, người ngoài không cần nhiều chuyện. Ngươi nhanh chóng rời đi đi.” Trần Quý Mưu trầm giọng nói.
Y không ra tay vì bây giờ nhiệm vụ là quan trọng nhất, chủ yếu là giết một con thả một con. Còn tên cơ bắp ăn mặc khác người trước mặt này y không thừa hơi để ý đến.
Dĩ nhiên y sẽ không nói thẳng mình chỉ cần dùng một bàn tay là đập chết hắn.
Dù sao nhìn hắn cũng không giống tên ngu, bên này xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn dám tới, vậy chắc hẳn hắn cũng có chút tự tin.
Tiểu Bạch và Tiểu Liễu nhìn thoáng qua Superman, sau đó cả hai đồng thời chớp chớp mắt.
Hai chúng nó chưa từng gặp Superman, nhưng cách ăn mặc đỏm dáng và khác người này khiến chúng nhớ tới lời Tu Thần đã nhắc nhở trước khi chúng ra ngoài.
Vị nam tử dũng mãnh này chẳng nhẽ là người mình sao?
Chúng có cần ra ám hiệu với hắn không?
Tiểu Bạch và Tiểu Liễu liếc nhìn nhau, cả hai đều hiểu suy nghĩ của tên còn lại.
Chẳng qua chúng không nhìn ra được tu vi của người này, nên hơi khó xử.
Tốt xấu gì cũng phải thả khí tức ra cho người ta chắc chắn chứ? Lỡ như tên này không có thực lực mà bọn họ lại bày ám hiệu ra thì chẳng phải uổng công sao?
Nhất thời cả hai đều do dự.
Superman nhìn thoáng qua hai yêu quái nhỏ bên dưới, sau đó nhìn Trần Quý Mưu, không hề để ý đến câu hỏi của đối phương.
Một hộ pháp thấy Superman giả bộ cao ngạo lạnh lùng thì lập tức giận dữ mắng mỏ: "Không nghe thấy cửu trưởng lão của chúng ta hỏi gì à? Thằng ranh kia, ta chẳng cần biết ngươi là ai, có thực lực gì, Vô Niệm môn chúng ta ra lệnh cho ngươi phải rời đi ngay lập tức! Bằng không ngươi cũng sẽ có kết cục thê thảm như hai con súc sinh này!"
Superman vẫn ngó lơ, chỉ từ từ hạ thấp xuống, lơ lửng trước mặt hai yêu quái nhỏ. Hai bên cùng nhìn nhau.
"Ngươi!"
Hộ pháp kia thấy hắn không để ý tới mình thì muốn xông đến ngay, nhưng lại bị Trần Quý Mưu cản lại.
"Cửu trưởng lão? Ngài đừng để đêm dài lắm mộng, giết bọn chúng luôn một thể đi." Hộ pháp kia nói.
Trần Quý Mưu nhíu chặt đôi mày rậm, mắt nhìn chòng chọc vào Superman.
Y có một cảm giác vô cùng lo lắng, mà nguyên nhân của cảm giác lo lắng này chính là từ Superman.
Nội tâm nói cho y biết, tên trước mặt này không đơn giản!
“Vị huynh đài này, hai con súc sinh kia chính là kẻ xâm lấn Thiên Khôn Tử giới, chúng là thủ hạ của ma vương diệt thế. Hiện giờ tất cả thế lực lớn ở Thiên Khôn Tử giới chúng ta đều đang liên hiệp lại cùng nhau đối đầu với ma vương diệt thế. Ngươi có bằng lòng gia nhập hay không?” Trần Quý Mưu trầm giọng hỏi.
Y đang thử thăm dò.
Y muốn thử xem hắn có phải là người của miếu Thiên Thần hay không.
Superman nghe Trần Quý Mưu nói vậy, hắn nhìn y rồi lại nhìn về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nói một câu thăm dò: “Thiên vương áp địa hổ?”
Trần Quý Mưu nghe được câu nói kia, trái tim đột nhiên thắt lại.
Y là người của Ninh Vân, dĩ nhiên y cũng biết đến ám hiệu “thiên vương áp địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu”.
Mặc dù Khâu Vạn Thiên cảm thấy người miếu Thiên Thần có thể nhận ra nhau nhưng vẫn dặn dò xuống dưới. Những người có tu vi Thánh Thiên cảnh trở lên trong bọn họ đều biết được ám hiệu này.
Bây giờ y nghe Tiểu Bạch lên tiếng, cảm giác lo lắng trước đó càng mạnh mẽ hơn.
“Bảo tháp trấn hà yêu.” Bấy giờ Superman đáp lại một câu.
Khốn kiếp!
Trần Quý Mưu mắng to một tiếng trong lòng.
Mà Tiểu Bạch thì trực tiếp kêu lên.
“Người đồng đạo nha huynh đệ! Ba người bọn họ rất lợi hại, ngươi có thể xử lý được không?” Tiểu Bạch kích động hỏi.
Superman khẽ gật đầu.
Trần Quý Mưu thấy Superman gật đầu, sắc mặt y đã u ám đến độ có thể nhỏ ra nước.
Ở đời, y ghét nhất là những người che giấu thực lực!
Điều này không phải nói rõ ngươi muốn lừa gạt người khác sao?
Cường giả muốn tránh phiền phức không cần thiết cũng sẽ không che giấu thực lực! Về cơ bản, điều này là luật bất thành văn của người trong Thiên Khôn Tử giới.
Thế nhưng tên trước mắt này vẫn cố ý làm thế, khiến bây giờ y không thể nắm bắt chính xác được, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ha ha ha! Trời không tuyệt đường người!” Tiểu Bạch ngửa mặt lên trời cười to sung sướng, sau đó nó nhìn về phía Trần Quý Mưu, chỉ vào y và bảo: “Tên khốn kia! Ngươi nhất định phải chết!”
“Huynh đệ à! Ngươi để lại cho hắn nửa sức là được rồi, kế đó giao cho chúng ta!” Tiểu Bạch nói.
Superman gật đầu, sau đó hắn vươn thẳng tay vào Hư Vô Mệnh Hoàn rồi dùng sức kéo ra.
Toàn bộ Hư Vô Mệnh Hoàn trực tiếp vỡ vụn, hóa thành bụi phấn.
Ba người Trần Quý Mưu thấy thế thì lập tức biến sắc.
Tu vi của tên này tuyệt đối cao hơn bọn họ!
Hôm nay bọn họ tới đây không dùng hóa thân mà là bản thể! Nếu chết thì xong đời thật.
Họ hoàn toàn không cần thăm dò thực lực của đối phương nữa. Giờ phút này ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trần Quý Mưu chính là nhiệm vụ không thành nhất định phải chạy!
Sau khi giải cứu Tiểu Bạch và Tiểu Liễu xong, Superman lắc mình một cái, xuất hiện trước mặt ba người Trần Quý Mưu, dọa bọn họ sợ đến vỡ mật…
Một hộ pháp trong đó theo bản năng bổ một chưởng tới, thế nhưng lại bị Superman túm thẳng lấy cổ tay.
Superman híp mắt, sau đó tròng mắt hắn bắt đầu chuyển sang màu đỏ, cuối cùng bắn ra ánh sáng màu đỏ.
“A… a…."
Ngực tên hộ pháp kia bị tia laser xuyên thủng, hắn phát ra một tiếng kêu vô cùng đau đớn và thảm thiết.
Trần Quý Mưu và một hộ pháp khác đứng ở bên cạnh quay đầu bỏ chạy không chút do dự.
Superman ném thẳng hộ pháp kia xuống, sau đó đuổi theo hướng tên hộ pháp còn lại đang định chạy trốn, trong chớp mắt bay đến trước mặt đối phương, hắn vung một đấm ra.
“Ầm!”
Cả quai hàm của hộ pháp đó vỡ vụn, cơ thể thì như đạn pháo lao về phía Tiểu Bạch và Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu nhếch miệng cười, dùng cành liễu giữ hộ pháp đó lại. Hiện giờ hai hộ pháp đều bị nó trói giữa không trung.
“Hai tên này là của ngươi, ta chờ tên mặt sẹo kia.” Tiểu Bạch nói.
Tiểu Liễu khẽ gật đầu, sau đó kéo hai hộ pháp sang bên cạnh, bắt đầu trút cơn tức giận. Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Lúc này Trần Quý Mưu đã chạy ra ngoài vạn dặm, đúng vào lúc y cho là mình đã an toàn rồi thì bóng dáng Superman xuất hiện.
Nỗi sợ hãi cùng cực dâng lên trong đầu Trần Quý Mưu, y quát lên dữ tợn: “Ngươi có biết thân phận của ta không? Ngươi giết ta! Ngươi nhất định sẽ phải chết!”
Superman nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười khinh thường.
Trần Quý Mưu nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì biết mấy lời hung ác của mình chẳng có tác dụng gì. Y gọi roi Phiên Cốt Luyện Hồn ra, trước tiên quất một roi, những chỗ trường tiên đi qua, không gian đều bị thiêu đốt đến rạn nứt.
Superman trực tiếp dùng tay bắt lấy roi Phiên Cốt Luyện Hồn.
Chỉ thấy roi Phiên Cốt Luyện Hồn đột nhiên phóng ra vô số ngọn lửa màu lam u ám, minh hỏa màu lam bùng cháy hừng hực, hòng cắn nuốt Superman.
"Ù…”
Tay phải của Superman hơi dùng thêm sức, không gian vặn vẹo lắc lư một trận, minh hỏa và ngọn lửa trên roi Phiên Cốt Luyện Hồn bị dập tắt trong nháy mắt.
Tròng mắt Trần Quý Mưu co rụt lại, y trông thấy một nắm đấm khổng lồ vung đến.
“Uỳnh!”
“Rầm rầm rầm!”
Người Trần Quý Mưu lún sâu vào đất, cày ra một rãnh hố sâu và dài. Đất rung núi chuyển, bụi bay ngập trời.