Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 266: Nhiếp hồn đoạt nguyên! Khe nứt xuất hiện trên vòm trời!

Chương 266: Nhiếp hồn đoạt nguyên! Khe nứt xuất hiện trên vòm trời!

“Bịch bịch bốp!”

Tiểu Bạch đang điên cuồng đấm Trần Quý Mưu.

Giờ Trần Quý Mưu đã chẳng ra hình người nữa rồi, cả bộ mặt đều lồi lõm, người thì thoi thóp.

Tu vi của y đã bị Superman phế bỏ hoàn toàn, hơn nữa thần nguyên còn bị giam cầm nên căn bản muốn chạy cũng không thể.

Chờ đợi y chỉ có đường chết.

Thậm chí chút ý thức còn sót lại của y đang cầu khẩn cho mình có thể nhanh chóng chết đi, đau đớn đến từ thể xác và linh hồn khiến y sụp đổ hoàn toàn.

Superman không nói lời nào chỉ đứng yên bên cạnh.

“Phù... Thoải mái ghê.” Tiểu Bạch vung vẩy cánh tay, cảm giác toàn thân thật dễ chịu.

Giờ Tiểu Liễu mới đi tới, thấy Trần Quý Mưu nằm dưới đất bèn đạp cho mấy phát.

“Không giết y à? Ngươi không giết thì để ta.” Tiểu Liễu nói.

Tiểu Bạch cười khà khà, nhìn Superman đứng bên cạnh rồi hỏi: “Huynh đệ này, có phải đại nhân bảo ngươi tới đúng không?”

Superman gật đầu.

“Đại nhân có muốn giữ lại người này không?” Tiểu Bạch chỉ vào Trần Quý Mưu.

“Giữ lại.” Superman đáp.

Tiểu Bạch khẽ gật đầu, sau đó xách Trần Quý Bạch lên ném cho hắn.

“Vậy ngươi mang y về cho đại nhân đi. Nhóm chúng ta còn muốn đi rèn luyện, không thể trở về cùng ngươi được.” Tiểu Bạch bảo.

“Được rồi, hai ngươi nhớ cẩn thận. Đại nhân nói, nếu các ngươi gặp phải người lợi hại hơn thì tốt nhất là tự sát, quyết đoán để đỡ phải chịu tra tấn.” Superman nói.

Tiểu Bạch và Tiểu Liễu làm động tác “ok”, hai tên bá vai bá cổ nhau đi ra ngoài.

“Chúng ta đi đây. Bữa nay cám ơn nhé, lúc nào trở về sẽ mời ngươi ăn cơm.”

Superman nhìn bóng lưng hai yêu quái nhỏ rời đi, sau đó lại nhìn Trần Quý Mưu. Người hắn lóe lên, biến mất không thấy tăm hơi.



Vân Đỉnh các.

Ninh Vân u ám nhìn Trần Quý Mưu quỳ ở trước mặt lão.

Đây là hóa thân của y, thế nhưng rất nhanh sẽ biến thành bản thể.

“Lại xuất hiện thêm một tên nữa hả? Hắn mặc quần áo màu xanh và khoác áo choàng đỏ sao? Không phải đầu trọc à?” Ninh Vân lạnh giọng hỏi.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Ninh Vân chính là Saitama lại xuất hiện, thế nhưng không giống với miêu tả của Trần Quý Mưu.

Nét mặt Trần Quý Mưu run rẩy, y run giọng nói: “Không phải đầu trọc mà là một tên khác. Các chủ à, bản thể của ta đã phế rồi, bây giờ chỉ còn hóa thân chưa tới Thượng Tôn cảnh này. Bên Vô Niệm môn khẳng định sẽ biết thân phận của ta, vậy thì ta không trở về được nữa phải không?”

“Không phải ta bảo ngươi tốc chiến tốc thắng sao? Giết một con là được rồi! Cả roi Phệ Cốt Luyện Hồn ta cũng cho ngươi cầm đi, thế mà còn thất bại hả? Thứ phế vật!” Ninh Vân mắng rất hăng.

Trần Quý Mưu quỳ rạp dưới đất, vội vàng nói: "Các chủ, tiểu nhân biết sai rồi. Nhưng mà hai con súc sinh kia có chút thủ đoạn, hơn nữa thuộc hạ cũng đã nhanh chóng vây nhốt chúng nó lại rồi. Ai ngờ tên kia lại chạy đến nhanh thế chứ. Như thể hắn biết trước mọi chuyện vậy."

Ninh Thiên hít vào một hơi thật sâu.

Chuyện tới nước này lão có trách móc y cũng chẳng có tác dụng gì.

Đối với lão mà nói, để tổn thất Trần Quý Mưu thực sự là một chuyện vô cùng đau đớn. Lão vất vả lắm mới cắm được một người nằm vùng, ngồi lên vị trí Cửu trưởng lão của Vô Niệm môn, nhưng ai mà ngờ giờ y lại trực tiếp bị phế bỏ thế này chứ.

Vậy là lão không còn gian tế có quyền cao chức trọng nào trong Vô Niệm môn nữa, về sau lão không thể biết thêm nhiều tin tức trong nội bộ tông môn này.

Nhưng trong cái rủi có cái may, ít ra Tu Thần sẽ coi hành động lần này là do Vô Niệm môn giật dây. Vậy cũng coi như lão đạt được một nửa mục đích rồi, chẳng qua vẫn chưa đủ để Tu Thần không chút do dự ra tay với Vô Niệm môn thôi.

"Thôi được rồi. Ngươi mang theo hai hộ pháp Thánh Thiên cảnh tầng một đi vây giết, hai tên kia đều đã bỏ mình, nếu ngươi trở về Vô Niệm môn cũng chỉ tự mình chuốc khổ thôi. Ngươi tự đoạn tuyệt sinh cơ của bản thể đi, tránh để Tu Thần sử dụng thủ đoạn lên người, ngươi chịu không nổi lại nói hết sự thật cho hắn biết. Giờ tu vi hóa thần của ngươi đang ở Tổ Nguyên cảnh tầng chín, cứ yên tâm tu luyện, rất nhanh sẽ tăng lên Thượng Tôn cảnh thôi." Ninh Vân chậm rãi nói.

Trần Quý Mưu vội vàng gật đầu đáp: "Vâng thưa các chủ! Thuộc hạ sẽ đoạn tuyệt sinh cơ của bản thể… Ặc… A!"

Y còn chưa nói dứt lời mặt mũi đột nhiên đỏ bừng, sau đó trong cơ thể chấn động, tỏa ra một thứ khí màu đen. Kế tiếp cơ thể y bắt đầu trở nên không chân thực, linh hồn bỗng nhiên bị một sức mạnh không biết tên kéo ra ngoài cơ thể.

Ninh Vân thấy thế lập tức biến sắc, lão vươn tay chộp tới, trong lòng bàn tay tản ra ánh sáng màu tím cao vạn trưởng, bao trùm lấy linh hồn của Trần Quý Mưu, tạo thành một cái kén màu tím.

"Ầm!"

Không đợi Ninh Vân thở phào, kén tằm giam cầm linh hồn nọ vỡ vụn trong nháy mắt. Linh hồn Trần Quý Mưu bị hút thẳng vào giữa hư không rồi biến mất không thấy tăm hơi, mà thân thể của y chẳng còn chút sự sống nào, ngã vật xuống mặt đất.

"Thứ khốn nạn! Đồ vô liêm sỉ!" Ninh Vân giận sôi gan, gào thét không thôi.

Kẻ này dám hút mất thần nguyên của hóa thân sờ sờ ngay trước mặt lão! Ninh Vân không cần nghĩ cũng biết đây là thủ đoạn của Tu Thần. Chiêu này sẽ trực tiếp lấy đi toàn bộ hóa thân của Trần Quý Mưu và giết chết y hoàn toàn.

Hắn thông qua linh hồn thần nguyên của bản thể, sử dụng bí pháp thần thông là có thể kéo toàn bộ thần nguyên của hóa thân trở về bản thể. Lúc trước Lệ Vô Hối và Thanh Viêm đã từng nếm chiêu này của Tu Thần.

"Tu Thần! Đây là do ngươi ép ta!"

Ninh Vân lại bị Tu Thần làm mất mặt, giờ phút này cả khuôn mặt lão vặn vẹo, toàn thân tỏa ra sát khí nồng đậm và thâm trầm. Lão hừ lạnh một tiếng rồi biến mất.



Dưới chân núi Thiên Tử, Tu Thần đang ngồi trên một chiếc ghế, ánh mắt thâm sâu nhìn Trần Quý Mưu trước mặt. Superman đứng bên cạnh hắn, mặt không cảm xúc.

Trần Quý Mưu đã được Tu Thần chữa khỏi, hơn nữa tất cả thần nguyên hóa thân của y đều trở về bản thể.

Nam nhân trước mặt này chính là người khiến ba vị đại lão Trung châu đều vô cùng e dè, muốn liên hiệp các thể lực lớn khắp Thiên Khôn Tử giới để đối phó sao?

Nói cách khác, hiện giờ y đang đối mặt với ma vương diệt thế trong truyền thuyết hả?

Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng khiến lúc đối mặt với Tu Thần cả người y nhũn ra, đứng lên thôi cũng không nổi.

"Ngươi có năng lực đấy. Tận ba nghìn hóa thân, cũng sống chó ghê nhỉ!" Tu Thần cười nhạt bảo.

Sao Tu Thần lại muốn Superman bắt y về?

Bởi vì ký ức của bản thể hoàn chỉnh nhất, nên hắn muốn xem thử đám người kia định giở âm mưu gì với mình.

Sau khi xem xong hắn có hơi thất vọng.

Hắn còn tưởng có thể thấy kế hoạch động trời nào chứ, tính để hắn diệt Vô Niệm môn trước hả? Lão già kia quả thực vẫn ngây thơ lắm.

Tu Thần đã nói rõ hắn sẽ trực tiếp đánh toàn bộ rồi mà, cần gì phải tính kế đấu đá nhau rồi mượn dao giết người?

Thực sự là quá ngây thơ.

Trần Quý Mưu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cả người không kiềm chế được run lên bần bật. Y không dám nhìn Tu Thần, đầu dán xuống mặt đất, giọng nói run rẩy cầu xin tha thứ: "Xin đại nhân tha mạng! Đại nhân! Tiểu nhân biết sai rồi! Tiểu nhân sẵn lòng thuần phục đại nhân, vĩnh viễn không phản bội."

Tu Thần đã xem xong toàn bộ ký ức của Trần Quý Mưu, không cần thiết phải giữ y lại nữa.

Hắn cười ha hả, đứng dậy nói: "Giết đi, đem ra xa chút, đừng làm bẩn nơi này."

Trần Quý Mưu nghe Tu Thần nói vậy, vẻ mặt như tro tàn, cả người giống như mất hết sức lực, ngã co quắp trên mặt đất.

Superman gật đầu, đi về phía Trần Quý Mưu.

Hắn vừa đi tới trước mặt Trần Quý Mưu thì đột nhiên từng đám mây đỏ nhanh chóng tụ lại trên bầu trời chỗ đỉnh đầu hắn, kế đó sấm sét nổ đùng đoàng, một khe nứt khổng lồ xé rách vòm trời.

Khuôn mặt Trần Quý Mưu trở nên vô cùng kích động và mừng rỡ, y cho rằng Ninh Vân đến cứu y.

Tu Thần ngẩng đầu, nheo mắt lại, khóe miệng chợt nhếch lên.

"Ô hay, rốt cuộc cũng biết đến đòi người rồi?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất