Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 267: Chưởng tâm khai nhãn, trời long đất lở!

Chương 267: Chưởng tâm khai nhãn, trời long đất lở!

Vết nứt từ áng mây đỏ bao phủ cả ngọn núi Thiên Tử, khiến mọi thứ xung quanh nhuộm một màu đỏ máu, nhìn tựa như địa ngục khiến người ta phải run sợ.

Superman cau mày nhìn bầu trời, sau đó nhìn về phía Tu Thần bên cạnh.

Chỉ thấy Tu Thần nở nụ cười nhạt, vẻ mặt hài hước nhìn chằm chằm về phía khe nứt mây đỏ.

Lúc này trong lòng Trần Quý Mưu đã dậy sóng, y cho rằng Ninh Vân đến cứu mình! Bày trận lớn thế này nói không chừng là bản thể của lão tự đến trước. Nghĩ đến chuyện Ninh Vân tự mình đến, nhất thời y cảm động đến ứa nước mắt.

“Ầm”

Superman vọt thẳng lên trời, Tu Thần cũng không ngăn cản.

Chỉ thấy trong nháy mắt Superman đã đến ngay dưới khe nứt mây đỏ, sau đó siết chặt nắm tay, tung ngay một cú đấm.

“Uỳnh!”

Một cỗ sức mạnh khổng lồ phát ra từ nắm đấm của Superman đánh thẳng về phía khe nứt mây đỏ.

“Xẹt xẹt!”

Vô số ánh sét màu đỏ từ trong khe nứt phóng ra, ngay lập tức hóa giải đòn tấn công từ Superman, những tia sét còn lại đều đánh lên người hắn.

Bóng người Superman nhanh chóng tránh né, nhưng bởi vì tia sét đỏ thật sự quá nhanh, trong chớp mắt đã đánh trúng mấy tia lên người Superman.

Nhất thời, bầu trời nổ ra vô số đám mây màu đỏ hình nấm, từng đợt sóng khí như chấn động cả đất trời ập đến. Những nơi mà nó đi qua, từng tầng không gian sụp đổ vỡ vụn, xem ra định ập đến chỗ núi Thiên Tử.

Tu thần nhẹ vung tay, cơn cuồng phong xé rách cả không gian kia chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn gì.

Mà lúc này Superman cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, toàn thân đều tỏa ra khói xanh, quần áo trên người đã rách bươm, nhưng vẫn không hề bị thương.

Trần Quý Mưu nhìn thấy cảnh tượng đó, lập tức tê dại cả da đầu.

Y chỉ đứng ở dưới cảm nhận, cũng biết bản thân tuyệt đối không chịu được nổi sự tổn thương mà tia sét đỏ gây ra, nhưng tên trâu bò này bị đánh trúng vô số lần lại chỉ bị rách quần rách áo!

Tố chất cơ thể thuộc dạng gì vậy? Sức mạnh từ lôi kiếp còn không đáng sợ đến thế? Hơn nữa nhớ đến cảnh Tu Thần chỉ cần vung tay đã hóa giải tất cả đòn tấn công vừa rồi, trong lòng y càng cảm thấy đắng chát.

Thực lực quá mạnh, mạnh đến nỗi hoàn toàn không biết là mạnh đến cỡ nào.

Superman lơ lửng trên không trung, sắc mặt nghiêm túc, nắm đấm siết chặt. Sau đó hắn ngẩng đầu, hai mắt bắn ra hai tia laser đỏ, chiếu thẳng về phía khe nứt trên bầu trời.

Tia laser khiến không gian bị thiêu đốt đến vặn vẹo, bắn mạnh vào trong khe nứt.

“Xẹt ầm ầm!”

Cả trời đất bỗng nhiên đều chấn động, sau đó từ trong vết nứt trên bầu trời lại có một bàn tay cực lớn vươn ra. Tia laser từ Superman bắn vào bàn tay kia nhưng chẳng hề có chút tác dụng nào.

Sau đó, bàn tay khổng lồ chụp về phía Superman.

“Rầm!”

Một âm thanh trầm thấp vang lên, cơ thể Superman rơi vọt xuống như đạn pháo.

Tu Thần nheo mắt nhìn, thời khắc Superman rơi xuống mặt đất, ngón tay hắn khẽ động đậy, cơ thể Superman nháy mắt đã dừng lại.

Trần Quý Mưu nhìn Superman ở bên cạnh, không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh.

Toàn bộ cơ thể đều bị biến dạng, thậm chí đầu bẹp, cả người máu chảy ồ ạt.

Thứ kia nhìn thì có vẻ chỉ đơn giản như một bàn tay, nhưng uy lực lại kinh khủng đến thế sao? Quả thật đã khiến y không thể nào tưởng tượng nổi.

Ánh sáng màu xanh lục nhanh chóng phun trào vào cơ thể Superman, trong nháy mắt đã chữa trị xong cho hắn.

Cách trị thương như thế này lại khiến Trần Quý Mưu phải trợn tròn mắt mà nhìn lần nữa, thật sự vượt quá lẽ thường rồi! Chữa trị trong chớp mắt! Nếu các thế lực lớn trong Thiên Khôn Tử giới tấn công, Tu Thần chỉ cần đứng ở phía sau tiếp máu như thế là đủ rồi?

Nghĩ đến đây, Trần Quý Mưu cảm thấy hình như thế cục này đối với Thiên Khôn Tử giới vô cùng bất lợi? Nhất định phải giết tên cầm đầu Tu Thần này đầu tiên mới được, nếu không đến lúc đó vất vả lắm mới khiến một kẻ trọng thương, hắn lại chữa trị xong trong chớp mắt. Thế thì phải đánh tới khi nào chứ?

Superman mở mắt, sau đó xoa xoa bả vai, đi đến trước mặt Tu Thần.

“Đại nhân, chúng ta không phải là đối thủ.” Superman nói.

Tu Thần khẽ gật đầu, nói: “Xử lý hắn ta đi.”

Trần Quý Mưu lộ vẻ hoang mang.

Tại sao chứ?

Hiện giờ các ngươi không phải đang đối mặt với đại địch sao? Tại sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện xử lý ta trước? Để ta xem hết vở kịch này cũng được cơ mà!

“Đại nhân tha mạng, đại nhân ơi!”

Tu Thần không quan tâm đến lời cầu xin của Trần Quý Mưu, cơ thể lóe lên một cái đã đi thẳng đến Thiên Trì Viên Bàn.

Lúc này, sắc mặt Mục Ngưng Sương đã vô cùng nhợt nhạt, ánh mắt hoảng sợ hãi nhìn lên bàn tay khổng lồ trên bầu trời kia.

Đối với nàng mà nói, bàn tay to lớn kia khiến nàng cảm thấy thực sự rất quen thuộc! Khí tức giống hệt với Thần Nguyên Tỏa Liên!

Nhìn thấy Tu Thần trở về, Mục Ngưng Sương vô thức chạy đến sau lưng Tu Thần, tay run rẩy nắm lấy cánh tay hắn, xem ra nàng đã thật sự bị dọa sợ.

“Không sao.” Tu Thần mỉm cười, vỗ vỗ lên mu bàn tay lạnh lẽo của Mục Ngưng Sương.

“Nó… nó đến tìm ta đúng không?” Mục Ngưng Sương sợ hãi hỏi.

Tu Thần nhìn lên bầu trời, nheo mắt nói: “Hẳn là vậy.”

“Vậy… vậy công tử có thể đối phó với nó không? Nếu không cứ để nó bắt ta đi, ta không muốn liên lụy đến công tử…” Mặc dù Mục Ngưng Sương vô cùng sợ hãi nhưng nếu để liên lụy đến Tu Thần thì nàng tình nguyện để bản thân một lần nữa bị nhốt trong không gian hư vô kia.

Tu Thần không nhịn được bật cười, nói: “Yên tâm đi, trên trời dưới đất không ai có thể làm gì được ta.”

Mục Ngưng Sương nhìn vào gương mặt Tu Thần ở bên cạnh, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần lắng xuống, khiến nàng cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh Tu Thần thì đó chính là nơi an toàn nhất.

Bàn tay khổng lồ trên bầu trời kia ngừng lại một lúc, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lòng bàn tay kia bỗng nhiên mở ra một con mắt thật to, con ngươi đỏ chói nhìn vô cùng đáng sợ. Xung quanh con mắt kia không ngừng đánh ra những tia sét đỏ như máu vào không gian xung quanh. Khi đối diện với con mắt trong lòng bàn tay kia, dường như người ta cảm thấy linh hồn của bản thân sắp bị kéo ra khỏi cơ thể vậy.

Sau đó, con mắt trong lòng bàn tay nhìn về phía Tu Thần và Mục Ngưng Sương.

Mục Ngưng Sương chỉ liếc nhìn con mắt đó đã lập tức cảm thấy thần hồn hoảng sợ, ý thức của cơ thể dường như cũng hoảng loạn.

“Đừng nhìn.” Tu thần giơ tay che trước mắt Mục Ngưng Sương.

Toàn thân Mục Ngưng Sương run lên, trong nháy mắt đã khôi phục ý thức, càng nắm chặt lấy cánh tay Tu Thần.

“Xẹt xẹt xẹt….”

Vừa bắt được vị trí của Mục Ngưng Sương, bàn tay to lớn kia trực tiếp vồ xuống ngay, nhìn thì chậm nhưng thật ra tốc độ vô cùng nhanh. Bàn tay vừa vồ xuống thì ngay giây sau đã xuất hiện gần đến đỉnh núi Thiên Tử. Sau đó nó chộp mạnh tới, muốn bóp nát cả ngọn núi Thiên Tử.

Tu Thần cười khẽ: “Bàn tay to, mọc thêm con mắt thì lợi hại lắm sao?”

Chỉ thấy đôi mắt Tu Thần ánh lên chút lạnh lẽo.

“Ầm ầm!”

Trong phạm vi cả ngọn núi Thiên Tử đột nhiên trồi lên một bàn tay khổng lồ khác, hơn nữa trong lòng bàn tay còn có vô số con mắt màu vàng kim, vỗ thẳng về phía bàn tay to lớn kia.

“Uỳnh!”

Trong nháy mắt hai bàn tay va vào nhau, chúng lập tức giữ chặt lấy nhau.

Sau đó, bàn tay khổng lồ do Tu Thần biến hóa đang tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh chiếu rọi khắp trời đất chợt siết chặt lại.

“Ầm ầm ầm ầm!”

Bàn tay to lớn từ khe nứt kia nổ tan tành từng chút một, phạm vi không gian trong vạn dặm lập tức lần lượt sụp đổ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất