Chương 268: Nuốt lời! Tàn sát năm châu sớm hơn thời hạn!
Bàn tay khổng lồ kia nổ tung thành từng mảnh. Các mảnh vỡ ùa tới khe nứt trên bầu trời trong nháy mắt.
Tu Thần điều khiển bàn tay khổng lồ do hắn biến hóa ra bay lên, lấp chặt khe hở trên bầu trời.
Bột phấn màu vàng, đỏ bao phủ đầy trời rơi xuống như mưa. Bàn tay khổng lồ của Tu Thần cũng dần dần biến mất, sau đó khe hở cũng hoàn toàn khép kín lại. Trời đất khôi phục lại màu sắc vốn có.
Mục Ngưng Sương mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Sau khi không thấy bàn tay khổng lồ đâu nữa, nàng hơi ngơ ngác.
"Đi rồi sao? "
Tu Thần gật đầu nói: "Đã đi rồi, còn đi rất dứt khoát. "
Tuy Tu Thần vẫn không biết đối phương là ai, nhưng dựa theo khí tức và uy lực, chắc hẳn là người của Nguyên giới.
Vẫn là câu nói đó, chỉ cần ở trong địa bàn của Tu Thần, dù Thiên tôn xuống đây cũng phải quỳ xuống gọi hắn là bố. Chỉ là một bàn tay đến từ bên ngoài mà thôi, căn bản không có sức uy hiếp.
"Ta cảm nhận được khí tức của bàn tay đó chính là khí tức đã vây khốn ta lúc trước. Bọn họ muốn bắt ta trở về sao? " Mục Ngưng Sương vẫn còn sợ hãi mà hỏi. Nàng vô thức cầm cánh tay Tu Thần chặt hơn.
Cuộc sống bây giờ vô cùng tốt đẹp đối với nàng, nàng không muốn trở lại như lúc trước, bị nhốt trong ngục Hư Vô, chỉ có mỗi mình nàng cô độc, không có bất kỳ vật thể sống nào khác.
Nàng không bao giờ muốn trải nghiệm thứ cảm giác đau khổ tuyệt vọng ấy nữa.
"Yên tâm đi, ở chỗ này của ta, không ai có thể bắt ngươi đi." Tu Thần vỗ nhẹ lưng Mục Ngưng Sương.
Nàng nhìn Tu Thần, nhìn nụ cười tự tin trên khuôn mặt hắn, lòng chợt an ổn. Nàng gật đầu nói: "Đa tạ công tử, nếu như không có ngài ở đây, có lẽ ta đã bị bắt về rồi."
Tu Thần chỉ cười, không nói gì.
Trong lòng hắn lại nghi hoặc, Mục Ngưng Sương có gì để khiến đối phương cố chấp như vậy? Giờ nàng cũng chỉ là một phàm nhân, vậy mà đối phương vẫn phải hạ giới xuống tìm nàng, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Tu Thần nhìn Mục Ngưng Sương, mỗi một tấc da thịt, cốt cách, gân mạch, cơ quan, kể cả linh hồn đều hiển lộ trước mắt Tu Thần, chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu tất cả.
Nhưng nàng không có gì khác thường cả.
Nàng đơn giản chỉ là một cô nương người phàm mà thôi.
Thật đúng là kỳ lạ!
Tu Thần thầm cảm thán.
Mình đang dò xét thứ gì chứ?
Bất cứ chuyện gì cũng đều có lý do, Mục Ngưng Sương bị Thần Nguyên Tỏa Liên giam giữ lâu như vậy, tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở Thiên Khôn Tử giới, bàn tay khổng lồ vừa rồi vì sao lại muốn tìm và bắt nàng đi?
Tuyệt đối phải có nguyên nhân gì đó!
Chỉ là Tu Thần tạm thời chưa phát hiện ra.
Hay là mạch suy nghĩ của hắn sai rồi?
Hoặc có lẽ không nên xem xét Mục Ngưng Sương, mà là nên xem xét thân phận của nàng?
Có lẽ người ở Nguyên giới kia chỉ là muốn thân phận của nàng?
Hoặc là nàng có liên quan đến việc gì đó?
Trước mắt cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Không có bất kỳ ký ức gì của kiếp trước kiếp này, trí nhớ của nàng bắt đầu từ khi ở trong ngục Hư Vô, có lẽ là bị một người có năng lực giống của hắn xóa đi, hoặc giả ngay từ khi sinh ra nàng đã bị giam cầm trong ngục Hư Vô.
Không thể không nói, đến bây giờ thứ có thể làm cho Tu Thần cảm thấy tò mò đã ít lại càng ít, mà Mục Ngưng Sương là người đầu tiên! Chuyện của nàng đã hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.
Nhưng cũng không cần vội, dù sao sớm muộn cũng sẽ tới Nguyên giới, đến lúc đó tự nhiên sẽ tra ra manh mối.
Hiện giờ điều hắn phải làm là chiếm lĩnh Thiên Khôn Tử giới.
Mục Ngưng Sương cảm nhận được ánh mắt của Tu Thần vẫn luôn nhìn nàng, mặt nàng ửng đỏ thẹn thùng.
"Công tử... mặt ta... mặt ta có gì sao?" Mục Ngưng Sương nhẹ giọng hỏi.
Tu Thần thu hồi ánh mắt, cười ha hả: "Không có, chỉ là ngươi rất xinh đẹp, làm ta muốn nhìn thêm vài lần. "
Với thực lực và địa vị của Tu Thần, nói chuyện không bao giờ phải che giấu, muốn nói gì thì nói nấy.
Mục Ngưng Sương thực sự là một mỹ nữ thuần tự nhiên từ khi sinh ra, chứ không phải sau này mới vậy.
Tu Thần có thể tùy ý tạo ra tuyệt thế mỹ nữ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn hoàn mỹ bao nhiêu thì hoàn mỹ bấy nhiêu, nhưng cảm giác vẫn không thể giống nàng.
Bây giờ hắn đã không còn cảm thấy hứng thú với rất nhiều thứ, vậy mà hắn lại bị thu hút bởi chuyện của Mục Ngưng Sương.
Mục Ngưng Sương cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực vì e thẹn, nhất thời nàng căng thẳng xấu hổ tới nỗi không biết nên đặt tay chân như thế nào.
Lúc này, Superman từ dưới núi bay lên, đáp xuống trước mặt Tu Thần.
"Đại nhân." Superman nhìn khuôn mặt đỏ rực của Mục Ngưng Sương, ngây ra một chốc rồi chột dạ nói nhỏ: "Ta đến sớm rồi sao?"
"Ta đi nấu cơm đây. " Mục Ngưng Sương vội vàng buông Tu Thần ra, chạy đi.
Tu Thần lắc đầu cười, sau đó hắn ngồi xuống Thiên Trì Viên Bàn, tự mình rót chén trà. Superman ngồi xuống đối diện.
"Muốn uống thì tự rót. " Tu Thần vừa uống trà vừa nói.
Superman cười một tiếng: "Đa tạ đại nhân, vậy ta nếm thử nhé? "
Sau đó hắn cẩn thận tự rót cho mình một chén.
Hắn đã sớm muốn uống rồi, nhưng hắn không dám hỏi.
Sau khi hắn uống một ngụm, cảm thấy cũng chẳng phải tiên lộ quỳnh tương gì. Dù sao đối với hắn mà nói cũng không khác gì so với uống nước.
"Tên Trần Quý Mưu kia đã xử lý xong, bàn tay khổng lồ vừa rồi có lai lịch ra sao? Lợi hại quá mức, thậm chí ta còn không đỡ nổi một chiêu. " Superman vẫn còn sợ hãi.
Đối với hắn mà nói, Tu Thần tát bay hắn là chuyện tuyệt đối bình thường, nhưng nếu hắn bị người khác tát bay thì tuyệt đối không bình thường.
"Vẫn chưa rõ ràng, đoán chừng là người của Nguyên giới, không cần quan tâm đến hắn. Việc cần phải làm bây giờ chính là đối phó đám người của Thiên Khôn Tử giới. Khoảng cách một tháng có hơi dài, đám người kia có lẽ vẫn còn đang do dự không dám động thủ, thế nên phải giáo huấn bọn chúng một chút, bảy ngày sau dìm cả Bắc châu." Tu Thần chầm chậm nói.
Vốn Tu Thần đã nói với Ninh Vân rằng hắn sẽ dìm cả Bắc châu, cho bọn họ chuẩn bị một tháng.
Thế nhưng theo như ký ức của Trần Quý Mưu, đám người kia đang lục đục nội bộ, không ai chịu làm con tốt thí chịu chết.
Đã đến lúc này rồi mà bọn họ vẫn còn đang nghĩ cách để Tu Thần đối phó với tông môn đứng đầu, sau đó hai tông môn còn lại sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Làm vậy chẳng khác nào coi lời hắn như gió thổi bên tai, bọn họ thật sự không để hắn vào mắt!
Hắn muốn tiêu diệt tất cả bọn họ!
Các ngươi cứ tính toán mãi như vậy còn gì vui chứ? Cứ trực tiếp xông vào đánh không phải tốt hơn sao?
Thế nên, Tu Thần quyết định nuốt lời.
Nếu các ngươi đã không nể mặt ta, dám coi ta là một thứ công cụ, vậy ta sẽ dìm chết một châu trước.
Thiên Khôn Tử giới có năm châu, nếu tàn sát một châu, vậy sẽ ảnh hưởng cực lớn đối với bốn châu còn lại!
Nếu mất đi sinh linh chi lực của một châu lớn trong nháy mắt, cả Thiên Khôn Tử giới sẽ xuất hiện một lỗ hổng, khiến cả thế giới này mất đi cân bằng, không được ổn định. Nếu tiếp tục tiêu diệt các châu còn lại, thì kết cấu của cả thế giới sẽ bị lung lay, nghiêm trọng nhất là sẽ sụp đổ.
Nếu không diệt một châu, bọn họ sẽ không thấy sợ hãi, cho rằng hắn không làm được, hoặc không dám làm thật, chỉ đùa với bọn họ mà thôi.
"Vậy đại nhn, ta phải làm gì?" Superman hỏi.
Tu Thần tính toán khoảng cách lĩnh vực vô địch hiện giờ, sau đó mỉm cười nói: "Đi giết mười tên Thánh Thiên cảnh tầng hai, ta cho ngươi năm ngày."
Superman hơi ngẩn người, sau đó hắn nghiêm túc đứng dậy, khom người với Tu Thần: “Vâng, thưa đại nhân! Trong năm ngày ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"