Chương 272: Một gậy đập bể sơn hà! Một gậy đánh nứt càn khôn!
Yêu quái mặt lông, nhân trung dài này chính là Tôn Ngộ Không.
Lúc Tôn Ngộ Không chui ra từ đá thần đã chạm mặt trực tiếp với hóa thân của Ninh Vân. Khi đó cả hai đã đánh một trận ác liệt, cuối Tôn Ngộ Không rơi vào thế yếu. Nó cũng lười dây dưa lằng nhằng với một hóa thân nên chạy thẳng luôn.
Khoảng thời gian này nó vẫn lang thang trong biên giới Bắc châu, nhưng bởi vì thế lực lớn ở Bắc châu đều đổ dồn về Trung châu nên nó chẳng tìm thấy đối thủ. Thế là nó đi thẳng tới Trung châu, sau khi cảm nhận được tình hình bên này thì lập tức chạy tới.
Vừa đến gần nó đã nghe thấy một đám hộ pháp Thượng Tôn cảnh đang khoác lác nói chuyện phiếm.
Thực lực của đám linh hồn cộng sinh đều được Tu Thần thiết lập ở Thánh Thiên cảnh tầng một, bởi vì hắn muốn đám người Thiên Khôn Tử giới có một ảo giác rằng hắn vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, đám thuộc hạ của hắn mặc dù đều có tu vi Thánh Thiên cảnh nhưng cũng không phải dạng không thể đối phó.
Nếu ngay từ đầu toàn bộ bên địch đều là Thánh Thiên cảnh tầng chín thì còn đánh đấm gì nữa? Đầu hàng luôn cho nhanh!
Song tu vi mà Tu Thần thiết lập cho Superman không phải là cảnh giới tầng một mà là tầng năm, bằng với Kinh Như Tuyết. Trên cơ bản vai trò chính của Superman hiện giờ là người đi làm nhiệm vụ.
Lúc nhìn thấy Tôn Ngộ Không, cả đoàn hộ pháp Thượng Tôn cảnh bị dọa cho mất hồn mất vía.
Bọn họ nói khoác thì to mồm lắm nhưng lúc thực sự đối mặt với cường giả Thánh Thiên cảnh thì trong lòng lại nổi lên một nỗi sợ hãi không cách nào che giấu được.
Tôn Ngộ Không vác gậy Như Ý, dùng ánh mắt trêu tức và tràn ngập khát máu nhìn đám người trước mặt. Hình tượng của nó rất không lương thiện, đôi mắt vô cùng tàn nhẫn kia có thể khiến người ta sợ đến vỡ mật.
"Ầm!"
Phía sau truyền đến một tiếng nổ rền vang. Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn đã bắt đầu tan tác, dựa theo suy đoán của nó thì họ sẽ bại trận ngay thôi.
Song nó cũng hết cách, tu vi của nó còn không bằng Thượng Cung Cẩn, nó đi ngang qua chỉ đơn giản vì tò mò thôi.
"Ta không tham gia bên kia, có điều các ngươi lại muốn nếm thử thực lực của Thánh Thiên cảnh tầng một. Vậy thì lão Tôn rất tình nguyện chiều lòng!" Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười gằn. Kế đó gậy như ý trong tay nó đánh về phía đám đông Thượng Tôn cảnh.
Vương Hán Chi ở phía xa cảm nhận được, bèn nói với hai người bên cạnh: “Nhóm Kinh Như Tuyết không đánh lại chúng ta, có thể tóm gọn họ ngay rồi. Các ngươi đi đối phó con khỉ kia đi! Đừng để nó đả thương người mình!"
Hai cường giả Thánh Thiên cảnh gật đầu, nhanh chóng hướng về phía Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nhìn thoáng sau lưng, cả người nó tỏa ra một cỗ sát khí màu đen, sau đó cầm gậy Như Ý quét ngang một phát.
"Vù!!!"
Gió lớn rít gào nổi lên, hơn trăm vòi rồng màu đen hiện ra, cuốn thẳng về phía hai cường giả Thánh Thiên cảnh.
Vòi rồng màu đen này có sức mạnh vô cùng khủng khiếp, dường như có thể nối liền trời đất, thanh thế doạ người, như thể muốn phá hủy hết thảy, hút lấy và xé rách toàn bộ không gian xung quanh. Một con sông mà nó đi qua nháy mắt biến mất gần hết.
"Nhân lúc bọn chúng còn chưa tới, lão Tôn phải giải quyết đám rác rưởi các ngươi trước đã.” Tôn Ngộ Không quay đầu lại nhìn đoàn hộ pháp Thượng Tôn cảnh trước mặt.
“Chạy! Chạy mau!”
Một hộ pháp Thượng Tôn cảnh đột nhiên hét lên hãi hùng.
Giờ không phải là lúc ba hoa khoác lác nữa rồi, kinh nghiệm của bọn họ chẳng đáng là gì so với vị Thánh Thiên cảnh trước mặt này!
Những hộ pháp khác biết giờ mà không trốn chỉ có xong đời, họ cũng xoay người bỏ chạy không chút do dự.
Tôn Ngộ Không cười gằn, giơ gậy như ý đang nắm trong tay lên đỉnh đầu, tia chớp màu đen tràn ra không gian xung quanh, phát ra tiếng sấm rền chói tai.
“Định chạy hả?”
"Nhận một gậy của lão Tôn đây!"
Hai mắt Tôn Ngộ Không lóe ra ánh sáng màu đỏ, sau đó nó hét lớn, cầm gậy Như Ý vung mạnh xuống.
Một gậy chọc trời!
Chỉ thấy khi gậy Như Ý hạ xuống, nửa đầu trước của gậy đột nhiên phình to đến vô hạn, phần sau thì kéo dài ra mấy vạn trượng, lấp đầy không gian mấy vạn dặm trước mặt. Cây gậy khổng lồ nện thẳng xuống!
“Ầm!”
Một gậy đập bể sơn hà!
Một gậy đánh nứt càn khôn!
Nó đánh xong hai gậy, tất cả sinh linh trong vòng vạn dặm đều bị nện tan nát, ba nghìn cường giả Thượng Tôn cảnh không chạy thoát một ai.
“Thứ khốn nạn!”
Vương Hán Chi nhìn thấy cảnh tượng ấy, tức giận đến trợn trừng mắt. Lão dùng một chưởng đánh bay Kinh Như Tuyết, sau đó đánh về phía Tôn Ngộ Không.
Vòi rồng có thể cản trở bước chân của hai cường giả Thánh Thiên cảnh, nhưng lại không phải là vấn đề đối với Vương Hán Chi! Lão ném pháp bảo trong tay ra ngoài, đánh tan toàn bộ vòi rồng trong nháy mắt.
Tôn Ngộ Không nhướng mày, nhảy lên không trung, sau đó cầm gậy Như Ý đập xuống chỗ Vương Hán Chi.
Một gậy này che kín cả bầu trời, mang theo ngọn lửa hủy diệt màu đen, ép không gian nổ tung thành từng đoạn.
"Mau đi chết đi!"
Vương Hán Chi tức giận gầm lên, trong tay xuất hiện một chiếc rìu lưu ly, sau đó lão bổ một nhát xuống. Chiếc rìu va chạm với gậy Như Ý.
"Ầm!"
Một tiếng trầm đục vang lên.
Đất trời ngả nghiêng. Một làn sóng xung kích cuồng bạo cuồn cuộn tản ra bốn phương tám hướng.
"Phụt!"
Tôn Ngộ Không phun ra một ngụm máu đen. Tỏa Tử Giáp hoàng kim trên người nó nổ tan thành từng mảnh, gậy Như Ý tuột khỏi bàn tay, sau đó đồng thời rơi nhanh xuống đất theo cơ thể.
Vương Hán Chi đánh thẳng xuống chỗ Tôn Ngộ Không vừa rơi xuống với vẻ mặt hung ác.
Một gậy vừa rồi của Tôn Ngộ không khiến lão thiệt hại gần hết ba nghìn hộ pháp Thượng Tôn cảnh! Đối với lão mà nói đây là một thiệt hại không cần thiết! Tất cả đều do lão chủ quan!
Nếu ngay từ đầu lão phái hai cường giả Thánh Thiên cảnh bảo vệ hai bên trái phải đoàn người thì hiện giờ đã không xảy ra tình huống như vậy.
Quả thực là do sự việc xảy ra quá đột ngột, lão hoàn toàn không ngờ lúc này lại xuất hiện người của miếu Thiên Thần. Hơn nữa khoảng cách giữa hai bên rất xa, lão còn bị Kinh Như Tuyết bạo phát quấn lấy nữa chứ, thực sự không thể đuổi kịp.
"Ta phải chém ngươi thành nghìn mảnh!" Vương Hán Chi dần dần hiện ra trước mặt Tôn Ngộ Không, chiếc rìu lưu ly trong tay không chút chần chừ bổ xuống đầu nó.
"Bốp!"
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, người Vương Hán Chi bay ra xa nghìn mét. Lão hoảng sợ nhìn về nơi xa.
Chỉ thấy có hai cô gái nhỏ với sắc mặt lạnh lùng xuất hiện bên cạnh Tôn Ngộ Không. Họ nhìn lão chằm chằm bằng ánh mắt tức giận.
Đó là Phương Nhuế Nhuế và Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ kéo Tôn Ngộ Không lên, liếc nhìn nó rồi hỏi: "Thiên Vương áp địa hổ?"
Tôn Ngộ Không ho ra một ngụm máu đen, yếu ớt trả lời: "Bảo tháp trấn hà yêu…"
Tiểu Vũ nhìn dấu hoa văn trên cánh tay, thấy nó lóe lên thì xác định Tôn Ngộ Không chính là người mình.
"Lão thất phu kia! Ngươi dám đả thương sư tỷ và sư muội của ta! Ta phải lấy mạng ngươi!” Sắc mặt Phương Nhuế Nhuế lạnh như băng. Cô bé vung tay giữa không trung.
Một chiếc quạt ba tiêu khổng lồ xuất hiện trong tay cô bé.
Phía xa, Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn đang bị thương nặng, lại bị kẻ thù vây quanh trùng trùng điệp điệp nên chắc chắn không xông ra ngoài được. Khi họ nghe thấy tiếng nói này thì lập tức khẽ giật mình. Những cường giả Thánh Thiên cảnh bao vây hai nàng cũng nhướng mày quay đầu nhìn lại phía sau.
Trong mắt Vương Hán Chi lóe lên sát ý, lão cất giọng hung dữ: “Không ngờ các ngươi đều né tránh tai mắt mà lẻn đến Trung châu, được lắm! Được lắm! Còn ai nữa không? Còn ai muốn đi tìm chết nữa nào? Cút ra luôn một thể cho ta! Lần này ta sẽ giải quyết tất cả các ngươi, để ta đỡ phải chạy tới chạy lui!”