Chương 273: Uy lực của đậu thần! Mười hai Thánh Thiên tập hợp ở miếu Thiên Thần!
Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn nhìn thấy mấy người Phương Nhuế Nhuế cũng tới đây, lắc đầu cười khổ.
Họ tới đây cũng vô dụng thôi, đối phương người đông thế mạnh, vẫn không thể đánh lại được.
Nhưng như thế cũng tốt, thời gian trôi qua cũng đã đủ lâu, có thể cùng nhau trở về rồi.
“Còn nữa à? Vẫn còn kẻ muốn ra mặt chịu chết sao?” Vương Hán Chi nghiêm giọng quát lên, âm thanh vang xa ngàn dặm.
Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện đánh cho lão không kịp trở tay, giết chết toàn bộ ba nghìn hộ pháp Thượng Tôn cảnh, sau đó lại là Phương Nhuế Nhuế và Tiểu Vũ.
Mỗi một người trong bọn họ đều bị giám sát, nhưng lại không có tin tức gì gửi về. Điều này chỉ có một khả năng duy nhất, toàn bộ những kẻ giám sát bọn họ đều đã chết.
“Chậc chậc, nhiều cường giả Thánh Thiên cảnh thật ha!”
Lại thêm một giọng nói khác xuất hiện.
Hai con yêu quái Tiger và Thiết Đầu xuất hiện bên cạnh Phương Nhuế Nhuế.
“Chuyện náo nhiệt như thế này sao lại thiếu chúng ta được chứ?” Tiểu Bạch và Tiểu Liễu cũng xuất hiện.
Sau đó, giữa không trung mở ra một khe hở màu tím, bóng dáng Thanos dần xuất hiện. Một người đi theo ngay sau y, là Saitama.
Mí mắt Vương Hán Chi giật giật.
Toàn bộ đều đến cả sao?
Bây giờ chỉ còn thành viên của Akatsuki là chưa xuất hiện mà thôi.
Nhưng trên tư liệu có đề rõ, kẻ cầm đầu Akatsuki - Uchiha Madara cũng chỉ có tu vi Thánh Thiên cảnh, những thứ khác đều không đáng quan tâm.
Kinh Như Tuyết nhìn thấy người xuất hiện từ phía sau, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Trận này, chưa kết thúc đâu!
“Rất tốt! Rất tốt! Toàn bộ đều đến đông đủ rồi đúng không? A đúng rồi, không phải còn một người để tóc dài sao? Chưa đến à?” Vương Hán Chi cười lạnh.
“Đang tìm ta sao?”
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Thượng Cung Cẩn và Kinh Như Tuyết, là Madara.
Vương Hán Chi đột nhiên xoay đầu nhìn lại, dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.
“Bắt hắn ta lại!” Vương Hán Chi lập tức quát to.
Nhưng đã trễ rồi.
Chỉ thấy Madara trừng to hai mắt, một luồng ánh sáng màu đỏ lóe ra từ trong đôi mắt hắn, bao trùm cả Kinh Như Tuyết và Thương Cung Cẩn. Một giây sau, thân ảnh của ba người biến thành những mảnh vỡ, sau đó lại ngưng tụ và hiện ra trước mặt Phương Nhuế Nhuế.
“Sư tỷ, Thượng Cung Cẩn, không sao chứ?” Phương Nhuế Nhuế tỏ vẻ lo lắng hỏi.
Thượng Cung Cẩn và Kinh Như Tuyết đều lắc đầu, nói: “Vẫn có thể tiếp tục ứng chiến.”
Saitama đi đến, sau đó lấy ra hai hạt đậu màu xanh lá.
“Đây là…?” Kinh Như Tuyết hơi sửng sốt.
“Đậu thần mà đại nhân cho, ăn xong lập tức khôi phục tất cả thương thế và chân nguyên đã hao tổn.” Saitama nói.
Còn có thứ như thế này nữa sao?
Người bên cạnh nhìn thấy mà tròng mắt đã trợn tròn.
Ăn một hạt là có thể hồi phục hoàn toàn sao?
Thế thì, khi đối đầu với kẻ địch cùng thực lực thì không phải đã vô địch luôn rồi sao? Đánh một cái ăn một hạt, sau khi hồi đầy máu thì cứ đánh tiếp! Cứ sống nhăn răng mà từ từ quần chết kẻ địch!
“Không thể nào! Trên đời này làm sao lại có thứ như thế?” Vương Hán Chi cũng nghe thấy lời Saitama nói, sắc mặt dữ tợn quát lớn.
Saitama liếc nhìn sang Vương Hán Chi, dùng giọng điệu thờ ơ nói: “Cũng không phải để cho ngươi ăn, tại sao phải cần ngươi tin?”
Mí mắt Vương Hán Chi giật giật, lão nghiến răng, dùng ánh mắt vô cùng oán độc phẫn nộ trừng Saitama.
Bây giờ đối phương đã có mười hai người! Tu vi đều là Thánh Thiên cảnh! Ngoại trừ Kinh Như Tuyết, Thượng Cung Cẩn và Phương Nhuế Nhuế ra, những kẻ khác đều là tu vi ở Thánh Thiên cảnh tầng một.
Nhưng tu vi tầng một của bọn họ lại mạnh hơn phía Vương Hán Chi không ít! Một chọi một thì cơ bản không phải là đối thủ.
Trận chiến vừa nãy Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn đã mang trọng thương, sức chiến đấu suy yếu mất bảy phần! Nhưng nếu như hạt đậu thần kia thật sự có tác dụng, chẳng phải sẽ khôi phục lại phong độ đỉnh cao sao?
Nếu thật sự xảy ra chuyện như thế, mười hai Thánh Thiên cảnh đánh với ba mươi Thánh Thiên cảnh, lão thật sự không dám chắc trăm phần trăm có thể hạ được đối phương.
Cứ coi như lão có lòng tin đánh bại được bọn họ, nhưng mà phía lão chắc chắn cũng phải trả một cái giá rất đắt!
“Thứ quý giá đến vậy, cứ thế ăn vào chắc là không tốt lắm đâu nhỉ?” Tôn Ngộ Không yếu ớt gãi gãi đầu, hỏi.
Saitama thoáng nhìn sang Tôn Ngộ Không, chớp chớp mắt vài cái, sau đó hỏi: “Ngươi là ai thế?”
Tất cả mọi người: …
“Hắn chính là hòn đá mà đại nhân trao cho ta, nhảy ra từ trong hòn đá.” Thanos ở bên cạnh nói.
Saitama ngộ ra, xoa xoa cái đầu trọc của mình rồi nói: “Vậy ngươi cũng ăn đi, chỗ ta vẫn còn một túi.”
Nói xong, Saitama với tay lôi ra một chiếc túi lớn cỡ đầu người, nhìn qua hình như bên trong đựng đầy đậu thần.
Tôn Ngộ Không cũng không suy nghĩ chi nhiều, lấy ngay một hạt đậu thần từ trong túi, sau đó ném vào miệng nhai nhai rồi nuốt.
Tất cả mọi người nhìn chòng chọc vào nó.
“Hở?”
Đột nhiên ánh mắt Tôn Ngộ Không sáng lên, sau đó khí tức của thân thể nhanh chóng hồi phục. Vết thương trên cánh tay, trên ngực cũng nhanh chóng khỏi hẳn, chỉ trong nháy mắt mà khí tức đã đạt đến trạng thái mạnh nhất!
“Trời ạ!” Tiểu Bạch ở bên cạnh thấy thế trợn lồi cả mắt.
“Thứ này thật sự tốt đến thế sao? Tại sao trước đây thầy không chuẩn bị trước cho chúng ta chứ?” Phương Nhuế Nhuế cũng vô cùng kinh ngạc.
Nếu có được thứ này, các nàng nhất định còn ngon lành hơn bây giờ nhiều!
“Đại nhân đã nói rồi, thứ này quá ăn gian, nếu chia cho các ngươi thì kiểu gì cũng bị hư luôn, cho nên chỉ đưa cho ta giữ thôi.” Saitama nói.
“Tại sao ngươi lại được giữ chứ?” Phương Nhuế Nhuế tỏ vẻ sầu muộn hỏi.
Saitama gãi gãi đầu, sau đó nói: “Chắc là bởi vì ta khá ù lì…”
“Có lẽ thế, từ hôm đó ta đã nhìn ra rồi.” Phương Nhuế Nhuế tặc lưỡi nói, sau đó cầm hai hạt đậu đưa cho Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn.
Hai người Thượng Cung Cẩn cũng không chút do dự, lập tức ăn hết.
Sau đó, vết thương trong nháy mắt đã khép lại, khôi phục về trạng thái đỉnh cao.
Vương Hán Chi cảm nhận được ba người vừa nãy bị mình đánh trọng thương bây giờ đã hoàn toàn hồi phục, trong lòng run rẩy sợ hãi, nhưng lại vô cùng tham lam muốn có được đậu thần.
Đây là cái thứ quỷ quái gì vậy chứ?
Nếu như mình có thể lấy được, thế chẳng phải sau này muốn chết cũng khó à? Trước khi chết cắn một hạt, lập tức đầy máu hồi sinh! Loại đồ vật thế này chưa chắc đã tồn tại trên thế giới này! Hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Chí ít Vương Hán Chi lão không thể nghĩ ra cách tạo ra được nó, thật sự quá khoa trương.
“Được rồi, so ám hiệu lại lần nữa nào.” Thượng Cung Cẩn nói.
Nàng không quen biết một ai trong nhóm Thanos, nàng vẫn luôn là người thận trọng nên tất nhiên muốn kiểm tra ám hiệu trước, xác nhận đâu là người phe mình, xong rồi bước tiếp theo chính là phải giết không tha.
“Không thành vấn đề.” Tôn Ngộ Không nhếch miệng nói.
Thượng Cung Cẩn và mấy người ở miếu Thiên Thần lúc đầu nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Thiên vương áp địa hổ!”
Mấy người Saitama lập tức nói theo: “Bảo tháp trấn hà yêu!”
So ám hiệu xong, mấy người lập tức nhìn xuống cổ tay của mình, một ấn văn hình cánh hoa trên đó lúc này đang tỏa ra ánh sáng. Thứ này do Tu Thần đặc chế, không ai sao chép được.
Vương Hán Chi ở bên kia thấy vậy cũng phải trợn tròn mắt, lão vẫn luôn cảm thấy kỳ quái với mớ khẩu hiệu ngây thơ mà bọn họ dùng để phân biệt kẻ ngụy trang, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rõ cả rồi! Đáp án cuối cùng nằm trên cổ tay của bọn họ!
“Được rồi, đều đúng.”
Kinh Như Tuyết gật gật đầu cười, sau đó nhìn về phía Vương Hán Chi.
Mười hai Thánh Thiên cảnh từ miếu Thiên Thần đối đầu với ba mươi Thánh Thiên cảnh của Thiên môn.
Vẻ mặt của mấy người bên phía Thiên môn đều vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có chút lo lắng. Sự xuất hiện của hạt đậu thần thật sự khiến bọn họ khó chịu khủng khiếp.
Còn đám người bên miếu Thiên Thần ai nấy đều mang ánh mắt rất hưng phấn, chỉ hận không thể lập tức xông tới giết người.
Mười hai đánh ba mươi, hoàn toàn không đáng sợ chút nào.
Kinh Như Tuyết nhìn Vương Hán Chi chằm chằm, mở miệng nói: “Lão già kia là của ta, mấy người khác các ngươi cứ tùy ý chọn, giết!”