Chương 274: Bỏ trốn trong hoảng loạn, có chí xông vào trận địa địch, truy đuổi đến cùng!
Bên phía Thiên môn, người lợi hại nhất chính là Vương Hán Chi có tu vi Thánh Thiên cảnh tầng năm, còn có hai trưởng lão Thánh Thiên cảnh tầng bốn, những người khác đều có tu vi tầng một.
Kinh Như Tuyết mặc kệ mọi thứ, trực tiếp xông về phía Vương Hán Chi.
Trong lòng nàng vô cùng không phục!
Trước đó bị nhiều người vây đánh đã khiến nàng nhanh chóng thua trận, nhưng bây giờ tình thế đã khác, sự xuất hiện của những người khác đã tạo nên những lợi thế cho nàng.
Phương Nhuế Nhuế và Thượng Cung Cẩn cũng trực tiếp đối mặt với hai vị trưởng lão tu vi tầng bốn kia. Nhờ có kinh nghiệm từ kiếp trước, dù Thượng Cung Cẩn chỉ tầng ba cũng không yếu thế hơn trưởng lão tu vi tầng bốn.
Còn Phương Nhuế Nhuế thì không cần phải nói, thật ra Tu Thần luôn rất công bằng với những người khác, nhưng với tiểu nha đầu này thì lại cưng chiều hơn một chút. Quạt Ba Tiêu màu trắng trong tay nàng do Tu Thần dựa vào quạt Ba Tiêu của Thiết Phiến công chúa mà tạo nên, nhưng uy lực thì tất nhiên mạnh mẽ hơn cây quạt Ba Tiêu kia nhiều.
Quạt một cái khiến thiên địa vạn vật nứt toác!
Quạt hai cái thổi bay hồn phách!
Quạt ba cái phán định âm dương càn khôn!
Cuối cùng, quạt lần thứ tư có thể hủy thiên diệt địa, toàn bộ Tử giới cũng không chịu nổi.
Với tu vi hiện tại của Phương Nhuế Nhuế, nhiều nhất cũng chỉ có thể quạt được đến cái thứ hai, thậm chí chỉ có thể sử dụng một lần. Nó sẽ khiến cô bé tiêu hao hết tất cả chân nguyên chi lực, quạt đến cái thứ hai mà không diệt được kẻ địch, thì cô bé cũng không còn sức đánh trả, cho nên trên cơ bản là nàng sẽ không dùng đến.
Bởi vậy, với đối thủ có tu vi ngang ngửa, Phương Nhuế Nhuế căn bản không chút e ngại, trực tiếp xông đến.
Những người còn lại cứ giao cho bọn Saitama. Nhóm Tiểu Bạch thì cõ lẽ chỉ một chọi một mà thôi, dẫu sao cũng đều là giống loài có sinh mệnh. Nhưng loại do Tu Thần sáng tạo ra như Saitama thì khác, một chọi hai hoàn toàn không thành vấn đề. Thân thể của bọn họ vốn đã vô cùng mạnh mẽ, có thể so với thể xác của người Thánh Thiên cảnh viên mãn, kết hợp với tu vi Thánh Thiên cảnh tầng một, tuyệt đối là sự tồn tại bất khả chiến bại trong những người có tu vi ngang ngửa.
Toàn bộ Trung Châu đều cảm nhận được trận chiến ở khu vực Vô Nha cốc, quả nhiên là hủy thiên diệt địa. Người của miếu Thiên Thần nhờ vào việc có được đậu thần, còn có ý nghĩ cùng lắm thì chết lần nữa, thế là thật sự liều mạng mà đánh.
Lúc này, sắc mặt của những người trên đỉnh núi Cửu Chỉ đã tỏ ra nghiêm trọng, cùng nhìn về hướng Vô Nha cốc.
Khâu Vạn Thiên cau mày, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.
“Khu vực Trung châu này không phải nói là chỉ có hai người sao? Tại sao lại tạo ra động tĩnh lớn như thế?” Liễu Vô Niệm ngồi bên cạnh nghi hoặc hỏi.
Từ phía đỉnh núi Cửu Chỉ nhìn sang, mây mù sấm sét vần vũ kéo về phía Vô Nha cốc. Mây đen đầy trời, thỉnh thoảng còn lóe ra ánh sáng chói lòa, kèo theo cả cảm giác không gian bị hỗn loạn.
Chỉ e là sắp đánh đến mức phá trời đến nơi rồi!
“Hóa thân của Vương Hán Chi đâu? Gọi hắn đến hỏi xem rốt cuộc tình hình thế nào rồi.” Ninh Vân hỏi.
Khâu Vạn Thiên lắc đầu, nói: “Hóa thân của hắn đã hoàn toàn không thể phân tâm để bẩm báo nữa rồi. Hiện giờ Vương trưởng lão hẳn đã bị cuốn vào trận tử chiến này rồi, chắc là có viện trợ kéo tới.”
Liễu Vô Niệm nói: “Không phải đã phái người đến giám sát mỗi một kẻ trong số chúng sao? Tại sao nhanh như thế đã chạy đến rồi? Mà lại không báo gì trước?”
“Hẳn là bị chúng nhổ sạch rồi, hiện giờ không thể liên hệ được.” Khâu Vạn Thiên nói.
Ninh Vân nhìn về phía xa, chậm rãi nói: “Chỉ e lần này, bọn Vương Hán Chi sẽ thua, ba mươi cường giả Thánh Thiên cảnh vậy mà không làm gì được bọn họ? Nếu ngươi còn không triệu hồi hoặc phái người đến viện trợ chỉ sợ sẽ phải hối hận.”
Mí mắt Khâu Vạn Thiên giật giật.
Đây cũng chính là vấn đề mà hiện giờ lão vô cùng lo lắng.
Lỡ như tổn thất mất ba mươi cường giả Thánh Thiên cảnh, hoặc là Vương Hán Chi không cầm được đầu đối phương trở về, thì lão Liễu Vô Niệm kia chắc chắn sẽ mượn chuyện này để làm cớ nói mình. Cho dù lão ta không nắm được quyền chủ soái cuộc chinh phạt thì cũng sẽ thừa dịp chê trách mình, khiến mình phải lúng túng mất cả mặt mũi.
Nhưng bây giờ phái người đến viện trợ, thì chẳng phải đang thể hiện rõ Thiên môn của lão vô dụng sao? Mười Thánh Thiên cảnh cũng không làm gì nổi?
Trong lúc Khâu Vạn Thiên còn đang xoắn xuýt, Hồng Trần đã vội vã chạy đến.
“Môn chủ, ngọc giản sinh mệnh của ba nghìn hộ pháp Thượng Tôn cảnh đều đã bị vỡ nát cả rồi…” Hồng Trần nói với sắc mặt khó coi.
Con ngươi Khâu Vạn Thiên chợt co rút.
Ninh Vân và Vô Trần ở bên cạnh cũng biến sắc.
Chuyện này nói lên điều gì?
Nói lên rằng đối phương có đầy đủ tinh lực đối phó với ba mươi cường giả Thánh Thiên cảnh cùng Vương Hán Chi! Sau đó còn dư thừa tinh lực cho người giết hộ pháp của bọn họ!
“Lập tức chi viện cho Vương Hán Chi! Không được tham chiến, lập tức quay về!” Khâu Vạn Thiên nói.
Bây giờ đã không còn là vấn đề có thể diện hay không nữa rồi. Mất đi đám người Vương Hán Chi kia, Thiên môn lão sẽ bị tổn thất nặng nề!
Hồng Trần lập tức gật đầu, sau đó rời đi ngay.
Ánh mắt Liễu Vô Niệm không yên, không biết đang nghĩ chuyện gì.
…
Trong phạm vi Vô Nha cốc, lúc này cảnh tượng xung quanh đã hoang tàn.
Khí thế trên người mười hai người thuộc miếu Thiên Thần đã hoàn toàn đè ép ba mươi người kia.
Họ càng đánh càng hăng, còn người của Thiên môn thì càng đánh tim càng lạnh, càng sợ hãi.
Lúc này Vương Hán Chi quả thật đã giận đến nổi sắp nổ phổi.
Đúng là một đám vô lại!
Một lũ khốn kiếp đáng băm vằm!
Lão sống lâu như thế mà chưa bao giờ thấy kẻ nào mặt dày vô sỉ đến vậy!
Mỗi người đều nhét vào miệng mười mấy hạt đậu thần là thế nào? Chỉ cần phun một ngụm máu là ngươi lập tức ăn một hạt đậu thần, sau đó đã hồi đầy máu trong nháy mắt!
Không thể đánh tiếp được nữa!
Trong lòng Vương Hán Chi đã có ý định rút lui.
Bây giờ phía bên lão đã có người trọng thương, tiếp tục cứng đối cứng thì rất nhanh sẽ xuất hiện thương vong!
Đám người này đều là trụ cột của Thiên môn, hơn nữa đều là bản thể! Chết mất một người đã là tổn thất vô cùng lớn đối với Thiên môn rồi!
“Rút!”
Vương Hán Chi lập tức giận dữ gào to.
Những người khác đã sớm bị đánh đến độ không thể phát cáu được, vừa nghe thấy mệnh lệnh từ Vương Hán Chi, làm gì còn do dự nữa? Lập tức xoay người bỏ chạy.
Vương Hán Chi ném ra một viên pháp bảo Thánh giai Tứ Phương Tỉ từ trong tay, trong nháy mắt Tứ Phương Tỉ nổ tung, khiến không gian trong vạn dặm đều vỡ nát, tạo thành một khe rãnh hư vô. Bên trong khe rãnh ùa ra luồng khí lưu cường bạo, ngăn cản đám người miếu Thiên Thần bám theo, sau đó lập tức chạy về phía núi Cửu Chỉ.
“Có đuổi theo không?” Phương Nhuế Nhuế hỏi.
Kinh Như Tuyết nheo mắt, sau đó nói: “Bọn lão hẳn là chạy về đại bản doanh, ở đó có vô số cường giả Thánh thiên cảnh, thậm chí có thể có cả tầng chín.”
“Vậy không đuổi à?” Tiểu Bạch chớp chớp mắt.
Kinh Như Tuyết nhìn về phía Thượng Cung Cảnh bên cạnh. Nàng ấy kiến thức rộng, biết nghĩ xa, cho nên lúc này vẫn nên để nàng ấy đưa ra quyết định.
Thượng Cung Cẩn nhìn khe rãnh hư vô trước mặt, lạnh giọng nói: “Đuổi theo! Chuyện khác không nói, nhưng tên Vương Hán Chi kia phải giết! Lão ta là kẻ dẫn đầu trận vây quét này, lão nhất định phải chết! Phải khiến cho người của Thiên Khôn Tử giới này biết người của miếu Thiên Thần chúng ta không thể chạm vào! Ai cầm đầu, người đó phải chết! Dù chạy đến đại bản doanh cũng thế, nếu đến lúc đó không giết được, thì cũng không thể thẹn với uy danh của thầy được!”
Ý tứ trong lời nói của Thượng Cung Cẩn hết sức rõ ràng, chính là kẻ nào cũng đừng hòng sống sót trở về!
Ánh mắt của bọn họ toát ra sự hưng phấn.
“Thế thì còn thất thần cái gì nữa? Ta trước đây!”
Phương Nhuế Nhuế cầm quạt Ba Tiêu, sau đó vung lên.
Khe rãnh hư vô vạn dặm trước mặt kia bị quạt ra thành một lối đi.
“Ta đi trước nhá!” Phương Nhuế Nhuế thu hồi pháp bảo, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng đuổi theo truy sát .
Những người khác liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng lập tức đuổi theo.