Chương 275: Bị bao vây, không trốn đi đâu được!
Vương Hán Chi vứt pháp bảo Thánh giai Tứ Phương Tỳ để đổi lấy ít thời gian chạy trốn. Lão mà chạy hết tốc lực thì cũng chỉ mất một phút là có thể tiến vào phạm vi dãy núi Cửu Chỉ.
Lúc đầu lão còn tưởng đối phương sẽ bỏ cuộc, nhưng khi quay đầu lại nhìn, lão bị dọa cho kinh hồn bạt vía.
Ba người Kinh Như Tuyết, Phương Nhuế Nhuế và Thượng Cung Cẩn đang theo đuôi lão cách đó không xa, khí tức luôn khóa chặt lấy lão.
Thậm chí tốc độ của ba người họ đã vượt qua một số cường giả Thánh Thiên cảnh khác của Thiên môn mà không hề hay biết.
Vương Hán Chi rốt cuộc cũng nhận ra rằng, ba kẻ điên này muốn giết chết mình!
Lũ điên! Quả đúng là lũ điên!
Mặc dù hiện giờ lão còn cách dãy núi Cửu Chỉ một đoạn, nhưng Khâu Vạn Thiên khẳng định đã biết tình hình bên này, lão ta sẽ phái người tới tiếp ứng!
Đám người miếu Thiên Thần là bọn ngu cả sao? Chết cũng phải kéo lão làm đệm lưng cho bằng được?
Dãy núi Cửu Chỉ chính là nơi tập trung của toàn bộ cường giả trong Thiên Khôn Tử giới, cho dù bọn chúng có hạt đậu thần đi nữa, xông vào cũng chắc chắn phải chết. Lão tử đã bỏ qua cho các ngươi rồi, các ngươi còn không rời Trung châu mà lại đuổi tới tận đại bản doanh hả?
Vương Hán Chi thực sự không hiểu nổi ba nàng kia nghĩ gì nữa.
Lúc này, cường giả trong dãy núi Cửu Chỉ đã cảm nhận được tình hình, nhốn nháo khởi hành lại đây.
Chẳng mấy chốc Vương Hán Chi đã tiến vào phạm vi dãy núi Cửu Chỉ. Lúc nhìn thấy vô số người phía trước, lão mừng rỡ khôn cùng.
Kế đó, lão tạm dừng lại, nhìn nhóm Kinh Như Tuyết đang đuổi theo sau lưng.
“Vẫn chậm chân rồi.” Nhóm Phương Nhuế Nhuế cũng dừng bước, nhìn đoàn người đông nghìn nghịt không dưới trăm kẻ đều là cường giả Thánh Thiên cảnh ở trước mặt mà buồn bực không thôi.
"Đám miếu Thiên Thần các ngươi thật là vừa dốt nát vừa lỗ mãng! Còn dám đuổi tới tận đây hả?” Vương Hán Chi gằn giọng cười, trong mắt tràn đầy hận thù.
Lúc trước hóa thân của lão bị Saitama hành hạ đến chết thì không nói làm gì, bây giờ ngay cả bản thể cũng bị đuổi giết đến tè ra quần. Nhiệm vụ Khâu Vạn Thiên giao cho cũng không làm được, lão trở về khẳng định không có kết quả tốt, thậm chí còn ảnh hưởng đến kế hoạch của Khâu Vạn Thiên nữa.
Tất cả đều là do đám người này ban tặng!
Cường giả trong dãy Cửu Chỉ nghe thấy Vương Hán Chi nói thì có hơi ngạc nhiên, vẻ mặt cũng tràn ngập sự khó tin.
Một nhóm có mười mấy người tu vi Thánh Thiên cảnh tầng năm mà cũng dám đuổi tới đây sao?
Ngông cuồng đến độ này hả?
“Giờ sao đây? Còn tiếp tục nữa không?” Tôn Ngộ Không vác gậy Như Ý nhếch miệng cười gằn hỏi.
Nó không biết sợ là gì, chỉ cần Kinh Như Tuyết ra lệnh, dù phía trước có một vạn cường giả Thánh Thiên cảnh nó cũng dám xông lên.
Kinh Như Tuyết hơi híp mắt, nhìn Thượng Cung Cẩn bên cạnh.
Thượng Cung Cẩn dùng ánh mắt kiên định không chút sợ hãi lạnh nhạt nói: “Chạy cũng không thoát, chiến đấu đi.”
“Ta rất thích câu nói này!” Tôn Ngộ Không giơ ngón cái với Thượng Cung Cẩn, sau đó lại nói: “Vậy lão Tôn ta sẽ xung phong!”
Dứt lời, Tôn Ngộ Không xông thẳng tới.
Đúng lúc này, bóng dáng Hồng Trần xuất hiện trước mặt nó, dùng một chưởng đánh bay Tôn Ngộ Không.
Madara lập tức lắc mình đỡ lấy Tôn Ngộ Không rồi lui trở về.
Chỉ thấy trên ngực Tôn Ngộ Không nổ thành một lỗ máu, vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Madara cho nó ăn một viên đậu tiên.
Chớp mắt sau nó lại nhảy nhót tưng bừng.
Cường giả Thiên Khôn Tử giới nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều choáng váng.
Hồng Trần cũng lộ ra vẻ tham lam.
Lão chưa từng nghe nói đến loại bảo bối thần kỳ nào có thể chữa lành vết thương trong nháy mắt!
Nếu có được bảo bối ấy, lão chắc chắn sẽ có thêm lợi thế sinh tồn rất lớn!
Nhất thời, ánh mắt của vô số người đều bắt đầu trở nên nóng rực.
“Kia là bảo bối gì? Sao ăn một viên đã khỏi hẳn rồi?” Liễu Vô Niệm ngạc nhiên hỏi.
Ninh Vân lắc đầu, ánh mắt cũng lộ vẻ tham lam, lão cười nói: “Xem ra đám người này tới đưa đồ tốt cho chúng ta đây.”
Khâu Vạn Thiên nheo mắt nói: “Những chuyện khác không bàn nhiều, có được hạt đậu quỷ dị kia, mỗi nhà chúng ta sẽ lấy hai phần, bốn phần còn lại thì chia cho bọn họ.”
“Thỏa đáng lắm.”
“Khả thi đấy.”
Liễu Vô Niệm và Ninh Vân đồng thời gật đầu.
…
“Tu vi của lão già kia ở tầng sáu, cực kỳ lợi hại! Lão dùng một chiêu đã quật ngã ta.” Tôn Ngộ Không buồn bực nói.
Tiểu Bạch ở bên cạnh mỉm cười nói với Tôn Ngộ Không: “Huynh đệ à, cơ thể ngươi xem như còn lợi hại đấy, để ta đi phỏng chừng nát bét luôn.”
Nó có một cảm giác thân thiết khó hiểu với Tôn Ngộ Không, dẫu sao thì cả hai cũng đều là khỉ.
Tôn Ngộ Không nhìn Tiểu Bạch, cũng nhếch miệng cười bảo: “Ta coi như ngươi đang khen ngợi ta vậy, cám ơn nhé.”
“Nào đừng đùa giỡn nữa, đại lão ra rồi.” Tiểu Vũ chép miệng bảo.
Ba người Khâu Vạn Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt Hồng Trần.
Ba đại lão trên danh nghĩa của Thiên Khôn Tử giới đã ra mặt.
Kỳ thực dù không có sự cám dỗ từ đậu thần thì bọn họ vẫn phải ra mặt.
Bởi vì nhóm người kia đuổi đánh tới tận cơ quan đầu não của bọn họ, chẳng khác nào cưỡi lên đầu người ta mà tiểu tiện trên đó.
Đám Khâu Vạn Thiên vừa xuất hiện, nhóm Kinh Như Tuyết lập tức cảm thấy vô cùng ngột ngạt và áp lực. Trên người đối phương tản ra khí tức khủng bố khiến sắc mặt các nàng trở nên khó coi…
“Xem ra phải tự sát rồi.” Thượng Cung Cẩn nói.
Những người khác nhún vai, căn bản không mấy quan tâm.
Lúc đuổi theo bọn họ đã không nghĩ đến chuyện còn sống trở về rồi. Họ muốn giết chết Vương Hán Chi trước khi lão trở lại dãy Cửu Chỉ, ai biết tốc độ của lão nhanh thế. Họ rốt cuộc vẫn chậm chân hơn.
“Ta rất tò mò, rốt cuộc là ai cho các ngươi dũng khí qua đây tìm lấy cái chết?” Khâu Vạn Thiên bật cười hỏi. Lão nhìn đám người phía trước với vẻ hứng thú.
Câu hỏi này của Khâu Vạn Thiên khiến đám cường giả của Thiên Khôn Tử giới cũng phải cười rộ lên. Đám này thế mà dám đuổi tới trước đại bản doanh – nơi tập trung của các thế lực lớn trong Thiên Khôn Tử giới.
Vào đây còn chạy được hả?
Tuyệt đối không có khả năng.
Kinh Như Tuyết mỉm cười, sau đó bỗng nhiên nhớ đến một câu nói đùa mà Tu Thần từng nói, thế là bảo: “Lương Tịnh Như cho chúng ta dũng khí(*).”
(*)Lương Tịnh Như: Một nữ ca sĩ hát bài "勇气" – "Dũng Khí"
Khâu Vạn Thiên hơi ngơ ngác, sau đó nhìn Ninh Vân bên cạnh. Lão muốn hỏi Lương Tịnh Như là ai? Chẳng lẽ Tu Thần vốn tên là Lương Tịnh Như?
Nhóm Phương Nhuế Nhuế dĩ nhiên cũng nhận ra cái tên này, lập tức cười rộ lên. Có điều Tôn Ngộ Không và những kẻ được Tu Thần sáng tạo sau thì không biết.
“Buồn cười lắm hả?” Saitama nghiêng đầu khó hiểu hỏi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch khoác vai Saitama, cười nói: “Trở về ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe, đây là một câu đùa của lão đại."
“Trở về? Điều gì khiến các ngươi cảm thấy mình có thể trở về?” Ninh Vân lắc đầu cười hỏi.
Cường giả Thiên Khôn Tử giới phía sau lão cũng nhao nhao giễu cợt.
Đến nước này rồi mà còn để bọn chúng chạy thoát, toàn bộ Thiên Khôn Tử giới không phải thành trò cười sao? Vậy còn muốn dẹp loạn ma vương diệt thế kiểu gì nữa? Giải tán tại chỗ cho nhanh.
“Quả thực còn sống trở về là chuyện không thể.” Kinh Như Tuyết nhìn Ninh Vân và bảo.
“Bây giờ ngay cả tư cách chết các ngươi cũng không có.” Liễu Vô Niệm cười lạnh.
Với tu vi của ba người họ, quả thực nhóm Kinh Như Tuyết ngay cả chuyện chết cũng không làm chủ được. Đây chính là sự tự tin của cường giả, không một ai nghi ngờ câu nói này.
“Làm sao? Tính bắt sống chúng ta rồi sau đó đi uy hiếp thầy hả?” Phương Nhuế Nhuế hỏi.
Khâu Vạn Thiên cười khẽ một tiếng, lão nhướng mày nói: “Cũng không tính là uy hiếp. Chúng ta chỉ muốn biết Tu Thần lấy đâu ra tự tin có thể ăn chắc Thiên Khôn Tử giới như vậy!”
Khâu Vạn Thiên vừa nói xong, xung quang nhóm Kinh Như Tuyết thình lình hiện ra mười mấy bóng người bao vây họ lại.
Những người này đều có tu vi Thánh Thiên cảnh tầng năm trở lên!