Chương 276. Đốt chiến thiếp chung! Chinh phạt miếu Thiên Thần!
Các cường giả của Thiên Khôn Tử giới hoàn toàn chặn đứng đường lui của nhóm người Kinh Như Tuyết.
Trong mắt những cường giả Thiên Khôn Tử giới, cái đám ngoại tộc này hoặc là phản kháng, hoặc là đánh lén, chắc chắn không có con đường thứ ba để chọn.
"Còn muốn phản kháng nữa sao?" Khâu Vạn Thiên nói.
Kinh Như Tuyết lắc đầu, cười đáp: "Chút tu vi này của chúng ta, ở trước mặt ba người lợi hại như các ngươi, chẳng gây ra được sóng gió gì.”
Đối mặt với ba cường giả tuyệt thế Thánh Thiên cảnh tầng tám, họ thật sự không có chút sức đánh trả nào, thậm chí mười hai đánh một cũng không thắng nổi, càng đừng nói đến việc xung quanh còn có nhiều cường giả đang nhìn họ như hổ đói rình mồi.
"Tốt lắm, vậy thì ngoan ngoãn đầu hàng đi, sau đó nói ra tất cả những chuyện chúng ta muốn biết. Chúng ta có thể miễn cho các ngươi nỗi đau đớn về thể xác và linh hồn. Đương nhiên, chết thì vẫn phải chết, chẳng qua là có thể chết thoải mái hơn một chút." Khâu Vạn Thiên cười ha hả.
"Lão thất phu, ngươi lợi hại như vậy, tại sao phải tập hợp nhiều người đến thế? Tự mình đi đến miếu Thiên Thần đánh thầy ta không được sao?" Phương Nhuế Nhuế nói với vẻ khinh thường.
Khâu Vạn Thiên híp mắt, cười nhạo một tiếng rồi đáp: "Trước khi chết nói mấy lời này có ý nghĩa gì sao?"
"Chẳng có ý nghĩa gì hết, chỉ là muốn mắng chửi ngươi đó. Lão già kia, tới giết ta đi! Lêu lêu lêu!" Phương Nhuế Nhuế nói xong, làm mặt quỷ với Khâu Vạn Thiên.
Sắc mặt Khâu Vạn Thiên tối sầm lại, lão đột nhiên nâng tay lên, sau đó nắm chặt không khí.
Phương Nhuế Nhuế biến sắc, chỉ thấy một bàn tay to vô hình đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô bé, sau đó che phủ toàn bộ cơ thể.
"Giết ngươi chỉ cần một ý nghĩ thôi. Đối với ta mà nói, các ngươi chỉ là một đám rác rưởi nực cười mà thôi." Khâu Vạn Thiên cười lạnh rồi nói.
Kinh Như Tuyết nhìn sắc mặt Phương Nhuế Nhuế đang dần tái nhợt đi, lạnh giọng nói: "Khâu Vạn Thiên, các người có gan thì lâp tức tới đánh miếu Thiên Thần ngay đi! Chúng ta sẽ đợi các ngươi ở miếu Thiên Thần!"
"Đi!" Kinh Như Tuyết nói.
"Lão.... lão già kia.... Ta nhất định phải tự tay giết chết ngươi!" Phương Nhuế Nhuế trừng mắt nhìn Khâu Vạn Thiên đầy căm phẫn, sau đó khởi động Tuyệt Mệnh phù trong nháy mắt.
"Đi đây, tạm biệt! Chúng ta đợi các ngươi ở miếu Thiên Thần đó!" Tiểu Bạch nhếch miệng nói.
Tiger cũng cười khà khà rồi bảo: "Hy vọng các ngươi nhanh tới!”
Những lời mà đám người Kinh Như Tuyết đột nhiên nói ra khiến đám người kia không hiểu chuyện gì, còn nghĩ không phải đầu óc các nàng có vấn đề đó chứ? Toàn bộ không gian chung quanh đều thiết lập cấm chế, đừng nói là bọn họ, cho dù bản thân Khâu Vạn Thiên cũng không có cách nào đi ra được.
Tại sao bọn họ lại một mực nói đợi ở miếu Thiên Thần?
Sợ đến mức hỏng cả não rồi sao?
Ba người Khâu Vạn Thiên cũng hoang mang vô cùng, nhưng nhìn vào biểu cảm của đám người Kinh Như Tuyết, thì trong lòng bọn họ lại có cảm giác bất an, thực sự không nghĩ ra được đám người miếu Thiên Thần này định dựa vào cái gì?
Chẳng mấy chốc, sắc mặt của tất cả những người ở đó đều thay đổi.
Phương Nhuế Nhuế là người đầu tiên bị vỡ nát cơ thể, trong nháy mắt cô bé hóa thành tro bụi, sau đó đến Tiểu Bạch, Tiger, Thiết Đầu...
Mười hai người của miếu Thiên Thần lần lượt sử dụng Tuyệt Mệnh phù.
"Sao có thể?"
Khâu Vạn Thiên lách mình đi tới chỗ đám người Kinh Như Tuyết vốn đang đứng, vẻ mặt lão khiếp sợ cùng khó tin.
Không có một chút dấu vết nào hết!
Bọn họ tự sát sao?
Không thể nào!
Khâu Vạn Thiên hoàn toàn không tin.
Hai người Liễu Vô Trần và Ninh Vân cũng mang theo vẻ mặt mê man và nghi hoặc, chuyện này đã vượt quá phạm vi hiểu biết của bọn họ.
"Vừa rồi bọn chúng đã trực tiếp đốt cháy thần nguyên để tự sát sao? Không phải chứ? Ta đã giam cầm không gian thần nguyên của bọn chúng, bọn chúng đã làm như thế nào?" Ninh Vân nhíu mày, hỏi.
Sắc mặt Liễu Vô Niệm cũng khó coi, miếng thịt mỡ đến tay rồi còn bay mất! Chẳng còn lại thứ gì hết, hiển nhiên đậu thần đó cũng mất luôn rồi.
"Đúng thật là thần nguyên đã bị hủy diệt sạch rồi! Hay là Tu Thần đó thật sự có thần thông hồi sinh, ngay cả thần nguyên bị hủy diệt cũng có thể phục sinh lại được?" Sắc mặt Khâu Vạn Thiên nặng nề, đôi mắt lóe ra sát ý nồng đậm.
Một chiêu này của đám người Kinh Như Tuyết quả thực đã tát thẳng vào mặt bọn họ ngay trước mắt toàn bộ cường giả của Thiên Khôn Tử giới!
Ba người được xưng là mạnh nhất, vậy mà lại không ngăn nổi đối phương tự sát? đây không phải là trò đùa sao?
Lúc này, đám cường giả của Thiên Khôn Tử giới cũng tỏ ra kinh ngạc, sau đó đều nhìn về phía ba người Khâu Vạn Thiên với ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu.
Đối với nhiều người mà nói, bản thân bọn họ cũng có thể trực tiếp giam cầm đối phương, khiến đối phương muốn sống không được muốn chết không xong, thế nhưng ngược lại, tại sao đối phương lại tự sát thành công trong tay ba người Khâu Vạn Thiên?
"Không đúng, không có khả năng bọn chúng ngu tới mức chạy tới đây chịu chết để tự sát như vậy. Ngay từ đầu bọn chúng đã không định sống sốt rời đi rồi, chắc chắn có nguyên nhân để chúng không sợ chết như vậy! Rất có thể thần thông hồi sinh có thật." Ninh Vân phân tích.
Khóe mắt Khâu Vạn Thiên và Liễu Vô Niệm hơi run lên, sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau.
"Chuyện đến nước này thì phải chiến thôi." Liễu Vô Niệm gật đầu nói.
Người ta đã xông đến tận cửa rồi, đã vậy còn muốn tự sát thì tự sát, điều này làm mất sạch mặt mũi của Liễu Vô Niệm rồi.
Lúc này vẫn còn dùng lời hứa hẹn lúc trước của Khâu Vạn Thiên với mọi người để làm diễn văn thì thật quá ngu xuẩn
Tình hình hiện giờ là ba người bọn họ đều đã bị nghi ngờ cả rồi, nếu ba người cứ tiếp tục nội đấu, chắc chắn lòng người sẽ tan rã.
Cho nên để tránh đêm dài lắm mộng, suy nghĩ của Liễu Vô Niệm chính là trực tiếp bắt đầu cuộc thảo phạt! Xông đến miếu Thiên Thần!
Khâu Vạn Thiên nghiêm túc hẳn lên, lão hít sâu một hơi, sau đó liếc mắt nhìn mọi người chung quanh một vòng.
"Các vị, tình huống vừa rồi các vị cũng thấy cả rồi đó, người của miếu Thiên Thần chỉ toàn là một đám liều chết, căn bản không coi tính mạng của mình ra gì! Rõ ràng bọn chúng đã biết tất cả cường giả của Thiên Khôn Tử giới đều tụ tập ở đây. Vậy tại sao vẫn còn muốn tới?"
"Khiêu khích! Bọn chúng đang dùng tính mạng mình để khiêu khích người của Thiên Khôn Tử giới ta! Chuyện này chắc chắn cũng là ý chỉ của tên ma đầu diệt thế kia! Tên ma đầu diệt thế kia đã hạ một loại cấm chế tự sát lên người bọn chúng, chỉ cần khởi động thì thần nguyên sẽ bị hủy diệt ngay lập tức! Ngay cả tính mạng của mình còn coi thường như thế, huống chi là những chuyện khác?"
"Hiện giờ ma đầu diệt thế đó đã sỉ nhục chúng ta, để người của hắn trực tiếp tới đây khiêu khích rồi tự sát! Hắn đã hoàn toàn phát điên rồi, bước tiếp theo, rất có khả năng sẽ làm ra chuyện còn điên khùng hơn nữa, thậm chí là giống như hắn đã nói lúc trước, tàn sát Bắc châu trước!"
"Cho nên, vì Bắc châu, vì sư an nguy của tất cả sinh linh ở Thiên Khôn Tử giới! Ta tuyên bố, trưa ngày mai, đốt chiến thiếp chung! Chinh phạt miếu Thiên Thần!"
"Đốt chiến thiếp chung! Chinh phạt miếu thiên thần!"
Cùng với bài "diễn thuyết" sục sôi oán giận này của Khâu Vạn Thiên, các cường giả của Thiên Khôn Tử giới đều bừng bừng khí thế, giơ cao cánh tay và hô to!
Nhìn thấy biểu hiện của mọi người, Khâu Vạn Thiên gật đầu hài lòng, liếc mắt nhìn Liễu Vô Niệm và Ninh Vân, sau đó quát lớn: "Các vị đứng đầu các đại tông môn, hãy cùng chúng ta tới đại điện bàn bạc chuyện chinh phạt ngày mai!"
...
Trong Thiên Trì Viên Bàn ở núi Thiên Tử.
Tu Thần đang đang đánh cờ caro với Mục Ngưng Sương.
Đối với Mục Ngưng Sương mà nói, trò chơi này thực sự quá vui, Tu Thần mới chơi với nàng mấy ván mà nàng đã hoàn toàn nghiện nó mất rồi.
"Ôi... Ngài nhường ta chút đi mà công tử..."
Mục Ngưng Sương nhìn Tu Thần nối năm viên màu đen thành một đường, lập tức nói vớ vẻ chán nản.
Tu Thần bật cười, đáp: "Tự ngươi nói không được nhường mà, không thể trách ta được."
"Con gái nói không cần thì chính là cần đó..."
Mục Ngưng Sương lầm bầm một câu, sau đó nhặt cờ trắng của mình lên rồi nói: "Vậy chúng ta chơi tiếp đi!"
"Đại nhân..."
Lúc này, Superman đi tới.
Tu Thần nhìn qua, hỏi: "Giết đủ chưa?"
"Chưa, chẳng tìm thấy một cường giả Thánh Thiên cảnh nào hết, đều chạy trốn hết rồi ạ..." Superman nhỏ giọng trả lời.
Tu Thần nhướng mày, sau đó mở bàn tay ra, mười hai ngọc giản sinh mệnh hiện lên trong lòng bàn tay hắn.
"Đây là cái gì thế?" Mục Ngưng Sương tò mò hỏi.
"Rắc!"
Mục Ngưng Sương vừa nói xong, thì toàn bộ ngọc giản sinh mệnh đều vỡ vụn hết.
"Ế! Sao lại vỡ hết rồi?" Mục Ngương Sương che miệng lại, kinh ngạc vô cùng.
Tu Thần lắc đầu, cười đáp: "Lại tự tử cùng nhau, đây là tổ chức đi tìm đường chết sao?"
Mục Ngưng Sương chớp mắt, không biết lời Tu Thần vừa nói có ý nghĩa gì.
Tu Thần vung cánh tay, vô số điểm sáng màu xanh lục trào ra, một lát sau, mười hai bóng người xuất hiện trước mắt hắn.