Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 277: Toàn bộ quay về, Thiên Khôn Vô Diễm!

Chương 277: Toàn bộ quay về, Thiên Khôn Vô Diễm!

“Thầy…”

“Đại nhân…”

Nhóm Kinh Như Tuyết sống lại và xuất hiện trước mặt Tu Thần, vội vàng chắp tay chào hỏi.

Mục Ngưng Sương đột nhiên nhìn thấy những người trước mặt thì có hơi thẹn thùng, theo bản năng nhìn về phía Tu Thần.

Nhóm Kinh Như Tuyết cũng nhìn thấy Mục Ngưng Sương, đều tỏ ra hơi ngạc nhiên.

Bọn họ mới rời đi không lâu đã lại có nữ tử xuất hiện hả?

Là sư muội à? Hay là sư nương?

Vấn đề này khiến mọi người vô cùng tò mò.

Nhất là Phương Nhuế Nhuế, đôi mắt to tròn của cô bé chớp lên chớp xuống đầy hiếu kỳ, sau đó hỏi thẳng Tu Thần: “Thầy ơi, tỉ tỉ đó là ai vậy?”

Mục Ngưng Sương vội vàng đứng dậy, hơi luống cuống chân tay nói: “Chào mọi người, ta tên là Mục Ngưng Sương.”

“Chào tỉ nha, ta tên là Phương Nhuế Nhuế.” Phương Nhuế Nhuế cười hì hì đáp lại.

“Ta biết muội, muội là tiểu đồ đệ của công tử, ta đã từng thấy mọi người trong ảnh trên hành lang rồi.” Mục Ngưng Sương nói.

Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời lộ ra nụ cười và tự giới thiệu bản thân.

“Ôi, tỷ tỷ xinh đẹp thật đấy!” Phương Nhuế Nhuế vốn là một cô bé vui vẻ, nhiệt tình và rất dễ gần. Cô bé chạy thẳng đến níu tay Mục Ngưng Sương, dẻo miệng khen nàng.

Nếu Mục Ngưng Sương có tu vi, Kính Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn có lẽ còn coi đối phương là đồ đệ Tu Thần mới nhận, nhưng chuyện người này là một phàm nhân khiến các nàng hơi suy nghĩ.

“Được rồi, chốc nữa làm quen sau, ngươi cũng ngồi xuống đi.” Tu Thần nói với Mục Ngưng Sương.

Ánh mắt Kinh Như Tuyết sáng lên, câu nói của Tu Thần khiến trong lòng nàng chợt sáng tỏ điều gì đó. Ngay cả tên ngốc Tiger bên cạnh cũng hiểu ra ít nhiều, trên mặt nó lộ ra nụ cười mập mờ, thế nhưng sau khi nhìn thấy Tu Thần liếc sang đây thì lập tức lấy lại dáng vẻ đứng đắn.

“Vâng…” Mục Ngưng Sương khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục ngồi xuống bên cạnh Tu Thần.

Phương Nhuế Nhuế vội vàng chạy đến bên cạnh Kinh Như Tuyết.

Mười hai người này tiếp tục đứng.

Mục Ngưng Sương nhìn nhóm người với vẻ mặt mờ mịt. Họ như thể đã làm sai gì đó, cứ đứng yên không dám nhúc nhích. Kế đó nàng ướm lời: “Các ngươi cũng ngồi đi?”

“Phu nhân, chúng ta còn phải đợi đại nhân răn dạy nữa…” Tiger cào cào đầu, ngượng ngùng nói.

Mục Ngưng Sương nghe được hai tiếng “phu nhân”, khuôn mặt rõ ràng đỏ lên. Nàng liếc nhìn Tiger nhưng không nói thêm gì, rồi lại len lén nhìn Tu Thần bên cạnh, thấy đối phương không làm sáng tỏ thì trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ, ngay cả chính nàng cũng không biết lý do.

“Được rồi, đứng ngay ngắn lại!” Tu Thần bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu có hơi nghiêm khắc.

Cả đám run lên, vội vàng đứng nghiêm chỉnh lại, không dám động đậy gì.

“Ai có thể giải thích cho ta tại sao lần này tất cả đều chết hết quay về không?” Tu Thần hỏi.

Lần chết tập thể trước đó là do gặp một cường giả Thánh Tôn cảnh ở Thiên Nguyên đại lục.

Tình hình khi đó có thể hiểu được, vì thực lực của bọn họ thực sự quá thấp, hoàn toàn không có sức đánh trả trước mặt cường giả Thánh Tôn cảnh.

Nhưng hiện giờ đã khác xưa, tu vi tất cả đều đến cực hạn rồi, họ phân bố tại các châu lớn, giờ đột nhiên đồng loạt bị chết bất đắc kỳ tử quay về khiến Tu Thần không sao hiểu nổi.

Mục Ngưng Sương nghe những lời Tu Thần nói thì có hơi khó hiểu.

Tất cả đều chết quay về là sao?

Trước đó bọn họ đã chết hả? Sau đó sống lại?

Thực ra nàng không biết nhiều về bản lĩnh của Tu Thần cho lắm, chỉ biết hắn rất lợi hại, nhưng cũng không có khái niệm cụ thể nào, chẳng qua năng lực khiến người chết sống lại làm nàng hoảng sợ.

Không thể không thừa nhận, đối với người thường mà nói, năng lực liên quan đến sự sống chết là một điều gì đó rất trâu bò.

“Thầy… Chuyện này phải trách ta, do ta dẫn mọi người đánh tới đại bản doanh của bọn họ…” Kinh Như Tuyết cúi đầu nói.

“Không phải đâu thầy, đây là chủ ý của ta, ta muốn giết tên Thánh Thiên cảnh tầng năm là Vương Hán Chi, khi đó cũng không nghĩ đến chuyện còn sống trở về…” Thượng Cung Cẩn vội vàng nhận trách nhiệm về mình.

“Giết tới đại bản doanh của người ta?” Tu Thần nhịn không được bật cười, sau đó nhìn về phía Thượng Cung Cẩn rồi hỏi: “Vương Hán Chi là kẻ dẫn đầu vây quét các ngươi đúng không? Ngươi muốn giết lão để người Thiên Khôn Tử giới biết được thái độ của miếu Thiên Thần chúng ta hử?”

Thượng Cung Cẩn khẽ gật đầu.

“Sau đó ngươi rốt cuộc cũng không thể giết lão.” Tu Thần kết luận.

Tất cả mọi người đều hổ thẹn cúi đầu.

Nói trắng ra là thực lực bọn họ không đủ.

Kỳ thực Tu Thần đã thấy toàn bộ mọi chuyện thông qua ký ức của bọn họ. Cách làm của Thượng Cung Cẩn không sai, tiếc rằng thực lực còn chưa đủ.

Nếu bọn họ có thể xử lý Vương Hán Chi trước mặt Khâu Vạn Thiên, sau đó tự sát tập thể thì vô cùng hoàn mỹ.

Mặc dù kết quả không được hoàn hảo nhưng kịch bản đuổi giết đến tận đại bản doanh của người ta, tuyên chiến khiêu khích rồi tự sát tập thể ngay trước mặt bọn họ có thể nói là vô cùng sỉ nhục đối phương và lôi kéo thù hận.

Tu Thần đoán đám người kia cũng sắp sửa đánh tới đây rồi.

“Chủ yếu vẫn là trách ta, nếu lúc ấy ta chú ý một chút, lão Vương Hán Chi kia nhất định không chạy thoát được.” Kinh Như Tuyết hối hận nói.

“Phải trách con này, ngay từ đầu con nên quạt thẳng cho lão phát nữa, sau đó ăn một viên đậu tiên rồi lại quạt tiếp.” Phương Nhuế Nhuế cũng nói theo.

Kế đó nhóm người bắt đầu nhao nhao ôm trách nhiệm về mình.

“Thôi.” Tu Thần nói.

Hắn vừa lên tiếng, đám người lập tức ngậm miệng không dám hé răng nữa.

“Ý tưởng thì được những thiết chút đầu óc. Thôi được rồi, chuyện này không nhắc lại nữa. Đúng lúc tất cả các ngươi đều trở về, tối nay công ty ta tổ chức một buổi tụ hội xây dựng đội ngũ đi.” Tu Thần nói.

“Công ty là gì vậy ạ?” Phương Nhuế Nhuế tò mò hỏi.

“Còn xây dựng đội ngũ là gì?” Tiểu Bạch cũng bày ra vẻ mặt tràn đầy dấu chấm hỏi.

Tu Thần ho khan một tiếng, bảo: “Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là tối nay mọi người ăn ngon uống ngon là được rồi.”

“Dạ vâng!” Phương Nhuế Nhuế vui vẻ nhảy cẫng lên.

Những người khác cũng vui mừng rối rít, đã lâu rồi họ chưa cùng liên hoan một bữa.

“Vậy ta đi chuẩn bị bữa tối đây.” Mục Ngưng Sương đứng dậy nói.

“Con giúp sư nương nhé!” Phương Nhuế Nhuế chạy tới níu tay Mục Ngưng Sương.

“Ta cũng hỗ trợ! Tiger, Thiết Đầu, hai ngươi ra sân sau làm thịt rồng đi. Nhóm Tiểu Bạch ra hồ bắt ít linh ngư với thủy sản…” Kinh Như Tuyết nhanh nhẹn phân chia công việc.

‘Không thành vấn đề!”

Tất cả mọi người bắt đầu di chuyển, chẳng mấy chốc đã giải tán hết, chỉ còn mình Thượng Cung Cẩn chưa rời đi.

Thân phận của Thượng Cung Cẩn khá đặc biệt. Mọi người cũng hiểu nàng có chuyện muốn nói riêng với Tu Thần nên tạm thời không phân công công việc cho nàng.

‘Ngươi cảm thấy lúc nào bọn chúng sẽ đến đây?” Tu Thần hỏi.

“Nhanh nhất là tối nay, muộn nhất là tối mai.” Thượng Cung Cẩn suy tư một lát rồi nói.

Tu Thần khẽ gật đầu, không khác suy đoán của hắn lắm.

“Vì vấn đề của Tống Quan Tĩnh, chắc chắn bọn họ đã đoán được đại khái về thân phận của ngươi. Thiên Khôn Tử giới có thuộc về Thiên giới không?” Tu Thần hỏi.

Thượng Cung Cẩn lắc đầu.

“Không phải. Chín đại Nguyên giới phân chia quản lý tám mươi mốt Tử giới, Thiên Khôn Tử giới không thuộc sự quản lý của Thiên giới. Bọn họ không có tư cách liên hệ với Hạ Dạ Thiên Quân, song chắc bọn họ sẽ báo cáo cho Thiên Khôn Vô Diễm. Thiên Khôn Tử giới là địa bàn của nàng ta.” Thượng Cung Cẩn trả lời.

“Được rồi, ngươi mau ra chỗ bọn họ đi, vi sư còn có việc phải xử lý.” Tu Thần nói.

“Vâng, đồ nhi xin cáo lui.” Thượng Cung Cẩn khom người hành lễ sau đó rời đi.

Tu Thần nhìn về hướng Bắc châu, sau đó bóng dáng hắn biến mất không thấy tăm hơi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất