Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 278: Tàn sát Bắc châu, tông chủ Bát Quyền tông!

Chương 278: Tàn sát Bắc châu, tông chủ Bát Quyền tông!

Hiện giờ Tu Thần đang ở địa phận Bắc châu.

Khoảng thời gian này nhờ có sự thu thập của nhóm Kinh Như Tuyết nên điểm lĩnh vực ban đầu của hắn đã tăng lên. Hắn mà sử dụng toàn bộ thì chỉ thiếu một phần ba nữa thôi là có thể bao trùm toàn Bắc châu.

Song điều này cũng không thành vấn đề đối với Tu Thần.

Bởi vì làm gì có chuyện người tu luyện cả một châu đều chạy mất.

Hơn nữa cho dù bọn họ có chạy sạch thì Tu Thần vẫn có cách thu hoạch đủ sinh linh chi lực.

Đối với đám Khâu Vạn Thiên mà nói, những tông môn không có Thượng Tôn cảnh trở lên bọn họ đều chướng mắt, bởi vì căn bản không dùng được, ngay cả tư cách làm bia đỡ đạn cũng không có.

Quét mắt nhìn khắp hai phần ba phạm vi lĩnh vực Bắc châu, tông môn có thực lực Tổ Nguyên cảnh trở lên đều đã đi rồi, còn lại toàn là tông môn hạng ba.

Bên trong tông môn có một cường giả Thánh Thiên cảnh đã được coi là thế lực hạng nhất, có một Thượng Tôn cảnh là hạng hai, có một Tổ Nguyên cảnh thì thuộc hạng ba. Còn ba thế lực của Khâu Vạn Thiên, Liễu Vô Niệm và Ninh Vân thuộc loại đỉnh cấp. Thực lực của ba thế lực này cộng lại có thể chống lại toàn bộ Thiên Khôn Tử giới.

Tu Thần tiến vào địa phận một tông môn tên là Bát Quyền tông, tu vi của tông chủ là Tổ Nguyên cảnh tầng bảy.

Hắn có lý do mới tới đây.

Cơ bản hiện tại toàn bộ thế lực và tông môn khắp Thiên Khôn Tử giới đều đóng chặt cổng chính, phần lớn đã đến dãy núi Cửu Chỉ ở Trung châu, những phe không đi thì đang co đầu rút cổ trong tông môn của mình.

Sau khi Tu Thần tiến vào Bát Quyền tông, đám đệ tử trong đó phát hiện ra hắn, lập tức vô cùng cảnh giác mà bao vây hắn lại.

“Các hạ là ai? Bát Quyền tông chúng ta hiện giờ đang đóng cửa không tiếp khách. Xin các hạ hãy rời đi ngay.” Một đệ tử trầm giọng nói.

Tu Thần liếc mắt nhìn đối phương, cười ha ha bảo: “Mau gọi tông chủ của các ngươi ra đây.”

Đệ tử kia nhướng mày nói: “Tông chủ của chúng ta đang bế quan, thứ lỗi cho ngài ấy không thể tiếp khách. Mời các hạ rời đi cho.”

Tu Thần không thèm để ý, chỉ nhìn đại điện phía trước, chậm rãi cất tiếng: “Vương Nhất Nguyên, ngươi mà còn không ra ta sẽ phá tông môn của ngươi.”

Tông chủ của Bát Quyền tông – Vương Nhất Nguyên đang ở trong đại điện bàn chuyện quan trọng với các trưởng lão của tông môn.

Lúc lão trông thấy Tu Thần thì hơi ngơ ngác.

Vương Nhất Nguyên không nhìn ra được tu vi của đối phương, nhưng vào thời kỳ nhạy cảm này lão nào dám đắc tội với người khác. Lão sẽ phải đối phó cẩn thận hơn, nhất là với loại người không có tu vi lại dám tới trước cửa nhà người ta thế này.

"Không biết các hạ đến Bát Quyền tông của ta vì chuyện gì?” Vương Nhất Nguyên cảnh giác hỏi. Các trưởng lão bên cạnh cũng nhíu mày chìn chằm chằm Tu Thần.

Vừa nãy bọn họ đang bàn chuyện rốt cuộc có nên đến núi Cửu Chỉ ở Trung châu hay không. Dù sao có rất nhiều thế lực kể cả không nhận được chiến thiếp chung cũng vẫn đi, lỡ mà đánh nhau thật, chiến tranh lan đến thì chẳng ai bảo vệ bọn họ chu toàn được.

Nhưng nếu họ đi, nói không chừng sẽ trở thành con tốt thí. Đây cũng là nguyên nhân khiến tông chủ và trưởng lão Bát Quyền tông vẫn chưa đưa ra quyết định chắc chắn.

Thực ra chủ yếu nhất vẫn là do tông chủ Vương Nhất Nguyên khăng khăng giữ ý kiến của mình. Mấy vị trưởng lão muốn đi đến núi Cửu Chỉ, nhưng trong lòng Vương Nhất Nguyên vẫn luôn vang lên một giọng nói kỳ quái khiến lão rề rà chưa quyết định.

Tu Thần nhìn thoáng qua xung quanh rồi cười đáp: “Hiện giờ bảy phần mười thế lực Bắc châu đã đến núi Cửu Chỉ ở Trung châu rồi. Vì sao Bát Quyền tông các ngươi vẫn cố thủ ở đây?”

Vương Nhất Nguyên nheo mắt, trầm giọng nói: “Chuyện này đâu liên quan đến các hạ?”

Tu Thần cười ha hả, hắn làm động tác ngồi xuống, phía sau nháy mắt tụ lại thành một chiếc ghế, lúc chiếc ghế thành hình Tu Thần cũng vừa khéo ngồi lên. Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, không hề có cảm giác bất ngờ chút nào.

Người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì mi mắt giật giật.

Nhất là Vương Nhất Nguyên và mấy vị trưởng lão, trong lòng họ run cả lên.

Tu Thần sử dụng chiêu này mà không hề tạo ra chút dao động linh khí nào, không gian cũng không hề gợn sóng. Hắn làm bằng cách nào? Bỗng nhiên tạo ra hả?

Tên này tuyệt đối không đơn giản!

Lúc này, Vương Nhất Nguyên đã thầm đoán ra thân phận của Tu Thần, cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà lão chưa nói câu nào quá đáng đắc tội với hắn.

“Không biết công tử từ đâu đến?” Giọng điệu của Vương Nhất Nguyên trở nên vô cùng khách sáo.

“Núi Thiên Tử, miếu Thiên Thần, Tu Thần.” Tu Thần trực tiếp tiết lộ gốc gác của mình.

“Cái gì?”

Những người ở đây nháo nhào biến sắc, kế đó dáng vẻ như gặp kẻ đại địch.

Vương Nhất Nguyên càng run rẩy và hoảng sợ hơn, danh hiệu Tu Thần - ma vương diệt thế miếu Thiên Thần làm sao mà lão không biết cho được? Tên gọi này đã truyền khắp Thiên Khôn Tử giới rồi.

“Đại nhân… Ngài… Ngài tới diệt Bát Quyền tông của ta sao?” Vương Nhất Nguyên hỏi với vẻ mặt tái nhợt, trong lòng lão đã tuyệt vọng.

Sau khi nghe đến tên Tu Thần, lão chẳng còn chút suy nghĩ phản kháng nào.

Đương đầu với kẻ địch này thế nào đây?

Hiện giờ, bởi vì sự xuất hiện của Tu Thần mà gần như các thế lực lớn khắp Thiên Khôn Tử giới đều liên hiệp lại, muốn cùng nhau chinh phạt miếu Thiên Thần. Mà Bát Quyền tông của lão thậm chí còn không có tư cách nhận chiến thiếp chung chứ đừng nói là chống lại Tu Thần.

Tu Thần hơi nhướng mày, nói: “Nói thế nào đây nhỉ? Đối với ta mà nói, môn phái nhỏ của các ngươi chẳng tạo nổi uy hiếp gì cho ta, diệt hay không cũng không quan trọng. Chẳng qua trước đây ta có nói sẽ tàn sát Bắc châu trước, đã nói thì nhất định phải làm rồi.”

Người trong Bát Quyền tông nghe thấy những lời Tu Thần nói thì bị dọa đến hồn bay phách lạc. Vương Nhất Nguyên thì khẽ lảo đảo, run rẩy nói với sắc mặt trắng bệch: “Đại… đại nhân… chúng ta không liên hiệp với bọn họ chinh phạt ngài mà… Ngài có thể tha cho chúng ta một mạng không?”

Tu Thần nhìn Vương Nhất Nguyên và hỏi: “Có biết vì sao ngươi vẫn luôn đắn đo mãi, không quyết tâm đến núi Cửu Chỉ ở Trung châu không?”

Vương Nhất Nguyên khẽ sửng sốt, sau đó mê man lắc đầu.

Chính lão cũng không rõ vấn đề này, sâu trong lòng lão cứ có một giọng nói, bảo lão không cần nhảy vào cuộc rối ren này, cứ canh giữ tông môn không đi ra là được.

Nhưng cụ thể vì sao mình có cảm giác này thì cho tới giờ lão vẫn hoang mang không dứt.

“Từ khi ngươi bắt đầu tu luyện đã có cảm giác bản thân không thuộc về thế giới này, về nơi đây, trong lòng cảm nhận được mình có một sứ mệnh không tên. Nhưng tu vi của ngươi có hạn, không làm gì được, mà so với ba thế lực lớn trong Thiên Khôn Tử giới là Thiên môn, Vô Niệm môn và Vân Đỉnh các, những kẻ khác chỉ làm nền mà thôi. Còn cảm giác về sứ mệnh kia, ngươi lại càng không biết nó rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.” Tu Thần chậm rãi nói.

Vương Nhất Nguyên vẫn bày ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu và hoang mang, lão không hiểu Tu Thần đột nhiên nói những lời này là có ý gì.

“Đại nhân, tiểu nhân thực sự không biết ngài nói vậy là có ý gì? Xin đại nhân chỉ rõ cho.” Vương Nhất Nguyên dùng vẻ mặt tràn ngập khổ sở, cười bồi hỏi.

Vương Nhất Nguyên tuyệt đối không phản kháng được, nhưng dường như lão có cảm giác Tu Thần không có địch ý với mình. Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi trước đó cũng dần dần vơi bớt.

“Tách!”

Tu Thần búng tay một cái.

Sau đó một bóng người hiện ra ngay cạnh hắn.

Người này chính là Thượng Cung Cẩn.

“Thầy ạ?”

Thượng Cung Cẩn nhìn Tu Thần, trong tay nàng còn đang cầm xiên đồ nướng, ngơ ngác nhìn hắn.

Tu Thần mỉm cười, chép miệng nói: “Nhìn thử xem kia là ai.”

Thượng Cung Cẩn từ từ quay đầu lại, khi nàng nhìn thấy Vương Nhất Nguyên thì tròng mắt đột nhiên co lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất