Chương 288. Pháo Sa Hoàng! Một phát pháo bắn mười triệu!
Khẩu pháo Sa Hoàng màu đồng đen này cao đến mười mét, rộng ba mét, nòng pháo to lớn đó thoạt nhìn khá có khí phách, chưa cần biết người khác có biết đây là thứ gì hay không, dù sao trong lòng vẫn có cảm giác sợ hãi khi nhìn vào nó.
Hiện giờ đám người Khâu Vạn Thiên đang sởn cả gai ốc.
Khẩu gatling vừa rồi đã dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời, để bọn họ biết một kẻ làm quan cả họ được nhờ là gì, cái gì gọi là dưới Thánh Thiên cảnh đều là con kiến da giòn.
Bây giờ lại có thứ còn khoa trương hơn nó xuất hiện, Một ý nghĩ lập tức xuất hiện trong não mọi người - hẳn là thứ đồ chơi này sẽ không thể phá vỡ hộ thuẫn đâu nhỉ?
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào khẩu pháo Sa Hoàng đó, mắt không hề chớp chút nào, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tu Thần vỗ lên thân pháo, nói: "Các ngươi cảm thấy, khẩu pháo Sa Hoàng này có thể bắn văng các ngươi được hay không?”
Khẩu pháo Sa Hoàng?
Thì ra pháp bảo này tên là khẩu pháo Sa Hoàng sao?
Quả thực là mới nghe lần đầu, hoàn toàn chưa từng nghe nói về thứ này, cũng không có bất cứ khái niệm cụ thể nào.
"Còn ngây ra đó làm gì? Lên cho ta! Lẽ nào các ngươi muốn nhìn hắn tấn công sao?" Khâu Vạn Thiên nhìn những người trước mặt đều đang đứng ngẩn ra tại chỗ bất động, lập tức quát lớn.
Đột nhiên xuất hiện một thứ kỳ quặc như thế, bọn họ sợ hãi không dám tiến lên nữa. Nhóm người mạnh nhất của Thiên Khôn Tử giới đang ở nơi này, mà họ vẫn có thể bị dọa sợ được sao! Chuyện này quả thực là khiến Khâu Vạn Thiên cảm thấy bị sỉ nhục!
Một tiếng hét này của Khâu Vạn Thiên khiến mọi người phục hồi tinh thần, sau đó liếc mắt nhìn nhau, vẫn còn lưỡng lự vô cùng, chủ yếu là do cơn chấn động mà khẩu gatling vừa rồi mang đến cho bọn họ quá mãnh liệt, hiện giờ họ vẫn có chút sợ bóng sợ gió, không ai dám xông lên đầu tiên hết.
Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt ba người Khâu Vạn Thiên sầm lại.
"Vương Hán Chi." Khâu Vạn Thiên quát.
"Có thuộc hạ!" Vương Hán Chi vội vàng đi tới.
"Trương Trung Vân!" Ninh Vân cũng gọi một cường giả Thánh Thiên cảnh, và Liễu Vô Niệm cũng gọi một đồ đệ của mình ra, ba người này đều là tu vi Thánh Thiên cảnh.
"Ba người các ngươi hãy đánh trận đầu đi. Dẫn người xông lên!" Khâu Vạn Thiên nói.
Ba người Vương Hán Chi liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt toát ra vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lệnh, nếu người phe bọn họ đều không dám tiến lên, vậy thì chẳng có cách nào để đánh trận này hết.
Ba người đi lên phía trước. Các cường giả phía sau thở dài nhẹ nhõm một hơi rất rõ, chỉ cần có cường giả Thánh Thiên cảnh mở đường ở phía trước, bọn họ cũng sẽ không sợ hãi nữa.
Tu Thần nhìn ba người Vương Hán Chi mà buồn cười, sau đó tay lấy ra một chiết hỏa tử rồi nói: "Cường giả Thánh Thiên cảnh mở đường sao? Vậy cũng được, ngươi tới đây đi!"
Nghe được lời khiêu khích và châm biếm của Tu Thần, da mặt Vương Hán Chi run lên, cùng hai người bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó lão gầm lên giận dữ: "Giết Tu tặc! Lên!"
Vừa nói xong, ba người sử dụng pháp bảo của mình, dẫn đầu xông lên phía trước, khí tức điên cuồng và mãnh liệt làm rung chuyển cả không gian. Hành động này lập tức làm dấy lên lòng tin của những cường giả Thiên Khôn Tử giới phía sau, trong phút chốc, đại quân lại áp sát Tu Thần một lần nữa.
Khóe miệng Tu Thần hơi giương lên, sau đó tự mình dùng chiết hỏa tử để châm ngòi nổ.
Tu Thần đã cố ý thiết kế ngòi nổ này rộng cỡ một ngón tay cái, dài hơn hai mét, lơ lửng ở không trung bên dưới.
Nhìn thấy ngòi nổ nhanh chóng bốc cháy lên trên, mí mắt ba người Khâu Vạn Thiên ở phía sau run lên vài cái, một linh cảm cực kỳ bất ổn dâng lên trong lòng họ.
Vương Hán Chi dẫn đầu xông đến trước mặt Tu Thần, vô số thuật pháp thần thông và vũ khí pháp bảo cũng ùn ùn kéo đến. Toàn bộ không gian trước mắt Tu Thần nứt toác ra thành nhiều mảnh, nếu những đòn tấn công này trúng vào người Tu Thần, thì hắn chắc chắn sẽ bị hủy diệt hoàn toàn. Thậm chí núi Thiên Tử phía sau, cộng thêm hàng trăm nghìn dặm không gian bên ngoài cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Tu Thần hoàn toàn không để ý đến, cũng không muốn ngăn cản những đợt tấn công liên tiếp hủy thiên diệt địa đang nhanh chóng kéo tới trước mặt mình, mà lại dùng hai tay bịt tai, sau đó nghiêng đầu sang một bên, nhắm chặt mắt lại.
Nhìn thấy động tác này của Tu Thần, tất cả mọi người đều tỏ vẻ sửng sốt.
Không nhìn thấy sự tấn công của mười triệu cường giả chỉ nháy mắt là tới trước mặt ngươi sao?
Lúc này, hắn đã không đánh trả và phòng thủ, lại còn lấy hai tay bịt lỗ tai, nhắm chặt mắt lại? Lẽ nào những thứ có hình dạng kia thật sự có uy lực rung trời, đối phó được với tất cả công kích sao?
Ngòi nổ bị đốt xong trong nháy mắt.
"Ầm!"
Một tiếng nổ long trời lở đất lở đất truyền đến, không gian chỗ nòng pháo trực tiếp rách ra thành một một vùng rộng lớn bị nướng đỏ.
Tiếng động này lớn đến mức nào?
Giờ khắc này, toàn bộ trời đất đều trở nên im ắng.
Sau đó, mọi người cảm nhận được một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa đang đánh về phía bọn họ.
Tất cả các đợt tấn công từ thuật pháp thần thông đều biến mất trong tích tắc, bị nguồn sức mạnh này trực tiếp đánh tan. Một khoảng hư không rộng hơn mười nghìn mét không ngừng hiện ra, sau đó quét qua như một cơn sóng thần.
Giờ khắc này, những cường giả dưới Thánh Thiên cảnh đều mang vẻ mặt mê man đờ đẫn, mà sắc mặt của các cường giả trên Thánh Thiên cảnh lại thay đổi.
Ba người Khâu Vạn Thiên sợ đến mức hồn bay phách lạc, ba người ngưng tụ sức mạnh chân nguyên của mình tạo ra một tấm kính chân nguyên khổng lồ.
Dễ dàng nghiền nát!
Cơ thể của ba người Vương Hán Chi ở trên cùng tự động tan rã, ngay lập tức đến những người phía sau, hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội phản kháng và phản ứng nào hết, toàn bộ đều biến thành mảnh nhỏ trong quỹ đạo của đạn pháo rộng mười ngàn mét.
Cuối cùng nguồn năng lượng kia lao thẳng vào tấm kính chân nguyên trước mặt ba người Khâu Vạn Thiên. Tấm kính cũng trực tiếp vỡ nát rồi bị cắn nuốt toàn bộ.
Từ góc nhìn của đám người Kinh Như Tuyết, trên màn hình lớn chiếu cảnh vô số người đông nghịt đang đứng trước mặt Tu Thần, rồi đột nhiên một lỗ hổng được mở ra, giống như con kiến trên sa mạc bị sóng thần cuốn trôi, sóng thần cuốn qua nơi nào thì nơi đó đều sạch sẽ, chẳng để lại một thứ gì hết.
"Má ơi..."
"Khoa trương đến thế sao? Đó là thứ gì vậy?"
"Không ổn, không ổn, Tiger, ta chóng mặt quá, ngươi đỡ ta một chút."
Hiện giờ, đám người của miếu Thiên Thần cũng bị một phát pháo này của tu Thần dọa đến mức hoàn toàn choáng váng.
Chưa nói đến tiếng động chát chúa khiến tâm thần bọn họ run rẩy kèm theo ảo giác hồn bay phách lạc, chỉ uy lực thôi cũng đã lớn đến mức tất cả mọi người đều không hiểu nổi.
Mười triệu cường giả, phủ kín cả bầu trời, rồi một khoảng chân không rộng mười nghìn mét xuất hiện trong nháy mắt, mà cơ thể của những cường giả bên cạnh không bị nã pháo đến cũng ào ào rơi xuống khỏi không trung, thi thể quả thực giống như hạt mưa rào đập xuống mặt đất.
Hình ảnh này có thể nói là tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy, thậm chí hai người Thượng Cung Cẩn và Vương Nhất Nguyên cũng chưa bao giờ chứng kiến.
Chuyện này đã không thể dùng hai chữ nghiền nát để miêu tả nữa rồi!
Đây hoàn toàn là tàn sát!
Một phát pháo đi qua, càn quét sạch mười nghìn mét!
Đương nhiên, dù sao số lượng kẻ địch cũng có tận ba mươi triệu người cơ mà, khoảng cách phân bố trải rất dài. Một phát pháo này của Tu thần chỉ rộng mười nghìn mét, kèm theo sự ảnh hưởng của biên độ sóng bên cạnh, cũng đã bắn chết khoảng năm mươi phần trăm rồi.
Ánh mắt ba người Khâu Vạn Thiên vô cùng sợ hãi, trong nháy mắt tấm kính chân nguyên bị phá nát, bọn họ đã chạy trốn ra ngoài nghìn dặm.
Lúc này, con ngươi của ba người Khâu Vạn Thiên co rút hết cỡ, thở hổn hển từng hơi, cảm thấy tim mình cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng mất rồi, nỗi sợ hãi chưa từng có trước đây tràn ngập trong lòng bọn họ!
Chỉ thiếu chút nữa thôi! Nếu bọn họ phản ứng chậm một chút, và nếu bọn họ chọn tiếp tục gắng gượng chống đỡ phát pháo kia, phỏng chừng ba người không chết thì cũng chẳng kém cái chết là bao!
Vô lý quá đi mất!
Thứ mà Thánh Thiên cảnh cũng không đối phó được này, rốt cuộc là cái quỷ gì đây?
Nhìn thấy đám người trước mặt vẫn đang rơi xuống liên tục như trước, Khâu Vạn Thiên bỗng nhiên không muốn thảo phạt Tu Thần nữa...