Chương 289: Lợi ích trên hết! Ba tên trùm liên thủ!
Vừa nãy Tu Thần đã làm nổ chết bao nhiêu người?
Đếm không xuể, còn khiến cho khoảng gần bảy phần mười nhân số mất sức chiến đấu.
Trong dòng sông dưới núi, đông nghịt thi thể và tu luyện giả bị trọng thương, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.
Trên cơ bản tu vi Tổ Nguyên cảnh và Thượng Tôn cảnh đều không có một ai có thể đứng dậy nổi, còn lại đa phần là cường giả Thánh Thiên cảnh.
Nhưng trước đó có hơn nghìn Thánh Thiên cảnh, bây giờ Khâu Vạn Thiên nhìn quanh, số người có thể tiếp tục chiến đấu cũng chỉ còn lại khoảng sáu trăm người.
Nhìn Sa Hoàng cự pháo bên cạnh Tu Thần ở phía xa, con ngươi trong mắt Khâu Vạn Thiên co lại, sâu trong lòng nổi lên sóng to gió lớn thật lâu sau vẫn không cách nào bình tĩnh được.
Tên Tu Thần này rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn chưa phơi bày?
Lần đầu tiên dùng súng gatling giết chết những người có tu vi Thánh Thiên cảnh trở xuống, mà bây giờ Sa Hoàng cự pháo lại có thể nã chết cường giả Thánh Thiên cảnh, vậy tiếp theo sẽ là gì đây? Có phải sẽ lôi ra thứ gì khác để giết chết bọn họ trong tích tắc không?
Đối mặt với tầng tầng lớp lớp thủ đoạn của Tu Thần, lần đầu tiên trong cuộc đời này Khâu Vạn Thiên cảm thấy mệt mỏi, cảm giác bản thân từ đầu đến cuối vẫn không thể nhìn thấu được một người.
Lão cứ tưởng là có thể sai khiến cường giả Thiên Khôn Tử giới làm đám tốt thí che chở trước lão để tiêu hao hết thực lực của Tu Thần, nhưng bây giờ xem ra, người ta căn bản không cần tự mình ra tay, toàn bộ đều dựa vào những thứ kỳ lạ cổ quái.
“Chậc chậc, uy lực quả pháo vừa rồi yếu hơn những gì ta tưởng không ít? Thánh Thiên cảnh chết đi ít quá.” Tu Thần đứng trước Sa Hoàng cự pháo, dùng tay phẩy phẩy khói đen, nói.
Đám người Khâu Vạn Thiên giật giật khóe miệng, ánh mắt u ám trừng Tu Thần.
Ngươi có đang nói tiếng người không vậy?
Cường giả Thánh Thiên cảnh ít ỏi biết bao?
Chết một người thì thiếu mất một người, bây giờ bị ngươi nã một phát chết hai ba trăm người, còn chưa hài lòng à?
Nếu như bọn hắn có thủ đoạn như thế, xem chừng đã sớm thống nhất hoàn toàn Thiên Khôn Tử giới rồi! Làm sao còn lục đục nội bộ với nhau, tính toán lẫn nhau như thế, rồi dẫn đến cục diện như ngày hôm nay?
Tuy nói từ sau Thánh Vương cảnh tầng năm thì chỉ kém một tầng thôi thực lực cũng đã chênh lệch rất nhiều, nhưng cũng không chịu nổi việc hơn mấy trăm cường giả Thánh Vương cảnh đánh hội đồng! Mà những chuyện này hoàn toàn không phải là uy hiếp với Tu Thần.
Chỉ cần ngươi đứng xếp thành một hàng, cho dù có là mười ngàn tên cường giả Thánh Thiên cảnh thì cũng có thể bị nổ cho không còn một mống.
Quả thật khoa trương đến mức không hợp lẽ thường khiến người ta hoài nghi nhân sinh.
Sắc mặt Ninh Vân và Vô Niệm lúc này cũng đã cực kỳ khó coi, bọn họ cũng có ý đồ giống Khâu Vạn Thiên, chính là đưa ra một đợt pháo hôi làm hao tổn thực lực của Tu Thần, sau đó ba người sẽ liên thủ tru sát Tu Thần, cuối cùng lật bài tẩy của mình – chính là hai vị lão tổ sẽ hiện thân đập thêm một kích cuối cùng, ai sống sót thì người đó là chúa tể.
Nếu như tu vi Tu Thần thật sự lợi hại giết không chết, thế thì lão tổ sẽ ngấm ngầm hiện thân diệt sát Tu Thần, sau đó bọn hắn lại tiếp tục phân thắng bại, đây chính là kết quả mà bọn họ đã dự đoán đến trước đó.
Nhưng nhìn tình huống bây giờ thì hai vị lão tổ đứng sau liệu có dám hiện thân hay không còn khó nói.
Bởi vì đánh đến giờ này, mà bọn họ còn không biết thực lực Tu Thần rốt cuộc cao bao nhiêu.
“Tu Thần, ngươi thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt Thiên Khôn Tử giới bọn ta?” Khâu Vạn Thiên lạnh lùng gằn giọng hỏi.
Tu Thần liếc mắt nhìn Khâu Vạn Thiên, vừa cười vừa nói: “Có vẻ như từ ban đầu ta đã nói như vậy rồi mà nhỉ? Chẳng lẽ đại quan thảo phạt của các ngươi không phải vì nguyên nhân đó mà đến tiêu diệt ta à? Hay vì còn mục đích khác?”
“Ngươi!”
Khâu Vạn Thiên bị lời Tu Thần nói đến mức nghẹn họng.
Lão cũng đâu thể nói thật ra đều là mượn cớ, mượn cớ cho việc ông đây muốn thống nhất Thiên Khôn Tử giới sao? Những lời này Khâu Vạn Thiên không thể nói được.
Cục diện hiện giờ đã trở nên quỷ dị, những người còn lại tiếp tục lùi về sau cách xa xa Tu Thần lần nữa, nhìn Tu Thần bằng ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Nhân số đã hoàn toàn không còn bất kỳ ưu thế nào trước Tu Thần, ý nghĩ hiện giờ trong lòng mọi người chính là để ba vị đại lão Khâu Vạn Thiên đây tự mình ra tay.
Sau khi hai nhóm người được tẩy lễ, kẻ nào còn dám xông lên?
Không nói đến chuyện Tu Thần còn thủ đoạn khác hay không, bây giờ đã nhìn thấy cự pháo kia thì đều từ sợ hãi đến hoảng hồn. Lỡ như họng pháo nã một phát về phía bọn họ, không chết thì cũng trọng thương.
Tất cả mọi người đều là cường giả của thế giới này, đối mặt với loại pháo kích ngay cả phản ứng tránh né cũng không làm được, điều này nói rõ điều gì? Nói rõ uy lực của một quả pháo nã một phát toàn lực cũng vừa đủ dọn cả nhóm người Khâu Vạn Thiên.
Thế này rồi mà còn tiếp tục không cần mạng nhào về phía trước thì thật ngu xuẩn.
Hiện tại đánh cũng đã đánh rồi, chết cũng đã chết hơn phân nửa, phần còn lại để Khâu Vạn Thiên lão ra tay.
Ba người Khâu Vạn Thiên bây giờ cũng hiểu rõ đạo lý này, bọn hắn đã không còn lý do gì để những người này tiếp tục tiến hành đợt công kích thứ ba.
Nếu như ép bọn họ tiếp tục, đoán chừng bọn họ sẽ làm phản.
Dù sao tất cả mọi người vẫn còn nhớ rõ chuyện của Vương Nhất Nguyên.
Lúc đầu trong lòng bọn họ vẫn ôm nghi hoặc về chuyện Vương Nhất Nguyên bỗng nhiên trở thành cường giả Thánh Thiên cảnh tầng bảy. Hiện giờ nhìn thấy thủ đoạn của Tu Thần như thế, người có tâm tư dao động cũng không phải số ít.
Một khi có một người đầu hàng Tu Thần, thế thì sẽ gây ra phản ứng dây chuyền.
Cái gì mà diệt trừ kẻ xâm nhập, khôi phục sự an bình của Thiên Khôn Tử giới đều chỉ là cái cớ mà thôi, đây là thời đại mà lợi ích là cao nhất!
Tu luyện giả chỉ nhìn lợi ích và sự nguy hiểm.
Bây giờ tình hình đã tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của bọn họ, tiếp tục đấu với Tu Thần sẽ chỉ khiến bản thân tìm chết một cách vô nghĩa. Nếu Khâu Vạn Thiên quả thật ép buộc người khác động thủ, như vậy rất có thể bọn họ sẽ trở mặt ngay.
Dù sao có thể sống chính là lợi ích tốt nhất.
“Ta thấy bọn họ hình như chẳng còn chút ý chí chiến đấu gì đâu, làm sao đây? Đến lượt ba vị đại lão các ngươi ra tay đúng không? Đưa ra biện pháp đi, muốn chơi thế nào thì ta chơi cùng các ngươi.” Tu Thần ngoắc ngoắc ngón tay về phía Khâu Vạn Thiên, ngôn ngữ biểu lộ rõ tính khiêu khích đến cực điểm.
Sắc mặt ba người Khâu Vạn Thiên u ám, liếc mắt nhìn nhau.
Chuyện cho đến bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi, bọn họ cảm nhận được ánh mắt từ người bên cạnh, thêm những lời vừa rồi của Tu Thần thì đã không còn quyền lựa chọn nữa, chỉ có thể do chính ba người họ lên thôi.
“Tu Thần, ta thừa nhận ngươi thật sự rất mạnh, thủ đoạn ngươi dùng cũng là những thứ ta chưa từng nhìn thấy. Nhưng ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể đối đầu với ba người chúng ta sao? Cho dù ngươi có tu vi tầng chín, ba người chúng ta tầng tám đỉnh phong cũng có thể so đấu một phen với người! Đến lúc đó hươu chết vào tay ai còn chưa chắc đâu.” Ninh Vân lạnh giọng nói.
“Lằng nhà lằng nhằng nhiều như thế, ba người các ngươi cuối cùng có muốn đánh nữa hay không? Cùng xông lên hay là luân phiên từng người lên đánh?” Tu Thần không chút lưu tình mà khinh bỉ.
“Vì tương lai Thiên Khôn Tử giới, chúng ta đương nhiên lựa chọn liên thủ tru sát ngươi.” Liễu Vô Niệm nói.
Tu Thần dang vươn tay cười nói: “Vậy không được đâu, nói nhảm nhiều làm chi, tới đi, ta mong chờ, xem xem các ngươi có thủ đoạn gì.”
Tu Thần nói xong, thay đổi hướng bắn Sa Hoàng cự pháp, nhắm về phía Liễu Vô Niệm.
Mí mắt Liễu Vô Niệm giật giật, chân nguyên toàn thân phun trào, lóe lên quang mang xanh biếc.
“Sao hả? Chỉ có thế thôi sao? Chỉ sử dụng thứ trước mắt ngươi thôi à? Nam tử hán đại trượng phu tại sao cứ dựa mãi vào ngoại vật? Dùng thực lực mới là điều đúng đắn!” Liễu Vô Niệm cười lạnh.
Tu Thần nhìn Liễu Vô Niệm, da mặt lão này đúng là dày thật!
Tu Thần cười ha ha, nói: “Sợ cái này à? Được, thế thì nể mặt ngươi, ta cũng không dùng nữa.”
Nói xong thì Sa Hoàng cự pháo cũng biến mất không còn gì.
Sắc mặt ba người Liễu Vô Niệm hòa hoãn chút ít, bọn hắn không lo một phát pháo từ cự pháo kia nã trúng mình, nhưng sợ cự pháo sẽ điên cuồng chẳng khác gì súng Gatling kia bắn phá bốn phương tám hướng, thế thì chỉ cần trúng một quả thôi có lẽ sẽ trọng thương ngay.