Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 295. Chủ nhân của Tử giới hiện thân! Thiên Khôn Vô Diệm!

Chương 295. Chủ nhân của Tử giới hiện thân! Thiên Khôn Vô Diệm!

Những lời này giống như Tu Thần đang tự nói với chính mình, không hề nhận được bất cứ câu trả lời nào.

"Ôi."

Tu Thần thở dài một tiếng.

"Bắt ta phải ra tay đúng không?" Tu Thần nói rồi giơ nắm tay lên.

"Hiện giờ ngươi đã nắm trong tay năng lực cấp mấy rồi?"

Ngay lúc Tu Thần đang chuẩn bị phá nát cửa của Tử giới bằng một đấm, thì một giọng nói truyền đến bên tai hắn.

Là giọng nói của một nữ nhân.

Giọng nói này cực kỳ êm tai, thậm chí còn có cảm giác khiến lòng người ngẩn ngơ.

Sau đó, một bóng người hiện ra ở cổng của Tử giới.

Một nữ nhân xuất hiện trong tầm mắt của Tu Thần.

Nàng mặc long bào màu vàng, thoạt nhìn khá là cao quý và thần bí. Trên gương mặt thanh tú và xinh đẹp đến mức không có một chút khuyết điểm nào của nàng toát ra vẻ cao ngạo và lạnh lùng. Ngươi không thể nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào mà loài người nên có từ trong mắt nàng, giống như tất cả mọi thứ trước mặt đều không liên quan gì đến nàng hết, tất cả chỉ như không khí mà thôi.

Nữ tử này chính là chủ sở hữu Thiên Khôn Tử giới, là tộc trưởng hiện giờ của bộ tộc Thiên Khôn ở Phù Tiên giới, một trong chín đại Nguyên Giới, Thiên Khôn Vô Diệm.

Tu Thần nhìn Thiên Khôn Vô Diệm rồi vung cánh tay.

Một bàn đá, hai chiếc ghế đá, còn có một bình trà và hai cái tách xuất hiện trước mặt hắn.

Tu Thần ngồi xuống một cái ghế trong số đó, hơi đưa tay ra.

Bóng người Thiên Khôn Vô Diệm biến mất ở cửa Nguyên giới, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Tu Thần, nàng ngồi xuống.

Tu Thần nhìn Thiên Khôn Vô Diệm trước mặt với một nụ cười.

Nói như thế nào đây nhỉ, cảm giác thật kỳ lạ, hiển nhiên đối phương là hóa thân, nhưng lại khiến Tu Thần cảm thấy trước mặt mình không phải là hóa thân, mà là bản thể của nàng.

Hắn không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào, thậm chí còn có chút không cảm nhận được sự tồn tại của nàng, giống như một hình chiếu vậy.

"Đệ tử mà Thiên Nguyên Tử dùng mật thư truyền âm nói chính là ngươi sao?" Thiên Khôn Vô Diệm hỏi, giọng nói lạnh như băng, không hề có cảm xúc.

Tu Thần gật đầu, sau đó cười đáp: "Xem ra lão già thật sự có quan hệ với ngươi!"

Sắc mặt Thiên Khôn Vô Diệm không dao động một chút nào, nàng mở miệng nói: "Chẳng qua ta chỉ trả lại ân tình cho lão mà thôi, năm đó đưa một tia thần nguyên còn sót lại của Thượng Cung Cẩn vào trong một tông môn bị gạt bỏ ra bên ngoài ở Tán giới, vốn định để nàng ta trở thành một Thánh Vương cảnh sống bình an cả đời này ở Tán giới, cứ thế quên đi mọi thứ, giữ lại hậu thế cho bộ tộc Thượng Cung. Nào ngờ ngươi lại lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện."

Tu Thần khẽ cười một tiếng, rót một tách trà cho mình, sau đó lại rót nửa tách cho Thiên Khôn Vô Diệm.

Hắn nâng tách trà lên, nhấp một hớp, sau đó nói: "Thâm thù đại hận, há có thể nói không báo là không báo? Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng chút bản lĩnh đó của lão già có thể giết được Dạ Hạ Thiên Quân hay sao? Lão ta ngoài việc có thể sống tùy tiện ở bên ngoài ra, thì những mặt khác không đấu lại được Dạ Hạ Thiên Quân đâu."

"Cho nên ngươi cho rằng ngươi có thể đối phó được với hắn sao? Ngươi vẫn chưa nói năng lực hiện giờ của ngươi đến cấp bao nhiêu?" Thiên Khôn Vô Diệm cũng nâng tách trà trước mặt lên, uống một hớp nhỏ.

"Đoán thử xem." Tu Thần liếc mắt nhìn đối phương, mỉm cười rồi nói.

Thiên Khôn Vô Diệm híp mắt nhìn, đáp: "Ngươi trực tiếp hủy diệt sinh linh, hấp thu sinh linh chi lực, cách làm như vậy sẽ làm xói mòn sinh linh chi lực rất nghiêm trọng, chỉ có thể thu hoạch một lượng không đến ba mươi phần tram. Thiên Nguyên Tử nói ngươi nhận được cơ duyên ở Tán giới, phát triển không ngừng, một mạch đi đến ngày hôm nay đã giết chết gần hết người có tu vi trên Tổ Nguyên cảnh ở toàn Thiên Khôn Tử giới ta, điều đó cũng không đủ để cho ngươi bước vào cấp một Điểm Hóa Vạn Vật, nhưng nhìn bản lĩnh của ngươi, ít nhất cũng đã đến cấp hai là Chấp Chưởng Sinh Tử rồi."

"Ngươi rất thần bí, ta hoàn toàn không có cách nào đoán ra được nguồn gốc và thực lực của ngươi." Ánh mắt Thiên Khôn Vô Diệm nhìn chằm chằm vào Tu Thần.

Đối với toàn bộ người của Chư Thiên Vạn giới, cấp một chính là Điểm Hóa Vạn Vật, mà đối với Tu Thần mà nói, cấp một của hắn là Lĩnh Vực Vô Địch, chính là độc nhất vô nhị, không có khả năng xuất hiện người thứ hai.

Tu Thần nhướng mày, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, rốt cuộc bản thân mình đến cấp bậc nào cũng không nhất thiết phải nói ra với bất kỳ ai.

"Thực ra ta rất đơn giản, chẳng thần bí chút nào hết, với lại ngươi cũng không tồi, cũng đã đến cấp hai rồi." Tu Thần nói.

Giờ khắc này, cuối cùng ánh mắt của Thiên Khôn Vô Diệm cũng có cảm xúc dao động, mày liễu hơi nhíu lại, trầm giọng nói: "Làm sao ngươi biết được?"

Tu Thần bật cười, đáp: "Bởi vì ngươi hoàn toàn không để ý đến việc ta đã giết người của ngươi, bộ tộc Thiên Khôn các ngươi có nguồn dự trữ sinh linh chi lực dồi dào, đến lúc đó cứ trực tiếp hồi sinh toàn bộ những người đã bị ta giết chết là được, sau đó lại tiếp tục thu thập sinh linh chi lực, không phải sao?"

Thiên Khôn Vô Diệm cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ngươi nói nhẹ nhàng thật đấy, ngươi giết người rồi cướp mất sinh linh chi lực, sau đó để ta tới tiêu hao sinh linh chi lực dự trữ của bộ tộc Thiên Khôn ta sao? Ngươi có biết, nếu những người mà ngươi giết đều sống lại hết sẽ tiêu hao sinh linh chi lực mà ta đã thu thập được trong hơn mười đại kỷ nguyên không?"

Đây chính là sự khác biệt nữa giữa Tu Thần và bọn họ.

Sinh linh chi lực mà hắn thu hoạch sẽ không bị tiêu hao ngược ra ngoài. Nhưng những người khác lại không thể làm được điều đó, hoặc là tiêu hao sinh linh chi lực của mình, hoặc là tiêu hao sinh linh chi lực dự trữ. Tóm lại, bất luận là Điểm Hóa Vạn Vật hay là hồi sinh người chết, hoặc là Tạo Vật, bọn họ đều sẽ tiêu hao sinh linh chi lực.

Nói cách hắn, bọn họ mua đồ phải thấy vàng thật bạc trắng, mà Tu Thần chỉ cần viết một tấm séc vô dụng cũng đủ rồi...

Tu vi đạt đến Thiên Tôn cảnh, thì có thể luyện hóa và hấp thu sinh linh chi lực rồi cho vào cơ thể của mình. Nhưng Thiên Tôn cảnh cũng có sự phân chia cảnh giới mạnh yếu, cơ thể không chịu đựng được nhiều sinh linh chi lực như vậy, cho nên sẽ dự trữ trong một không gian đặc biệt nào đó, đợi đến khi thực lực đủ rồi thì lại hút một ngụm, cứ lặp lại như thế.

"Thật ra ngươi cũng không cần hồi sinh đâu, sau khi ngươi hồi sinh ta vẫn sẽ thu hoạch thôi. Tốt hơn hết là trực tiếp tặng sinh linh chi lực mà bộ tộc Thiên Khôn các ngươi dự trữ cho ta, ta sẽ bảo vệ bộ tộc Thiên Khôn các ngươi mãi mãi." Tu Thần nhếch miệng cười rồi nói.

Lời nói này như kim đâm vào lòng.

Thiên Khôn Vô Diệm dùng sinh linh chi lực của bản thân nàng để hồi sinh họ, vậy Tu Thần đương nhiên có thể tiếp tục thu hoạch thêm một lần nữa.

"Nếu như không phải trước đây ta nợ sư phụ ngươi một mạng, thì hôm nay ta chắc chắn đã giết chết ngươi rồi. Bây giờ ngươi không dựa vào Trú Giới Linh Châu, tàn sát sinh linh rồi thu thập vốn là việc lãng phí vô cùng. Làm theo phương pháp của ngươi, tám mươi mốt Tử giới bị ngươi giết sạch cũng không chắc có thể bước vào cấp tiếp theo! Ngươi làm sao đấu được Dạ Hạ Thiên Quân? Huống chi, Dạ Hạ Thiên Quân chẳng qua chỉ là một nhân vật trung bình mà thôi. Ngươi đã động vào những Tử giới khác, đám người đó cũng sẽ không vì báo ân mà hy sinh quyền lợi của bản thân mình giống như ta đâu." Thiên Khôn Vô Diệm nhìn về phía Tu Thần với sắc mặt lạnh như băng rồi nói.

Tu Thần có chút tán thưởng nhìn Thiên Khôn Vô Diệm.

Nói thật thì hắn còn rất khâm phục nữ nhân như vậy.

Vì một mạng mà kéo toàn bộ tộc Thiên Khôn vào theo, nếu Dạ Hạ Thiên Quân biết được chuyện trước đây là do Thiên Khôn Vô Diệm ngầm giúp đỡ, phỏng chừng sẽ lập tức khai chiến với nàng. Đến lúc đó ai chết ai sống cũng khó mà nói được.

Nói không chừng, bộ tộc Thiên Khôn sẽ trở thành bộ tộc Thượng Cung tiếp theo.

"Ta có dự tính của mình, ta tạm thời cần Thiên Khôn Tử giới của ngươi, trở về sẽ trả lại cho ngươi, chỉ là không biết ngươi có thể khiến người của bộ tộc Thiên Khôn ngươi đồng ý hay không?" Tu Thần hỏi.

Thiên Khôn Vô Diệm có mối quan hệ sâu sắc với lão già, hơn nữa nàng thật sự vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt. Nói sao thì nàng cũng là một nửa người một nhà với mình, Tu Thần cũng không muốn ầm ĩ đến bước tồi tệ nhất.

Nhưng nếu như không cho, hắn chỉ có thể đoạt lấy.

"Bộ tộc Thiên Khôn ta có ba đại Tử giới, thiếu một Thiên Khôn Tử giới cấp dưỡng sẽ không phải là vấn đề lớn trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng trong vòng ba đại kỷ nguyên, ngươi nhất định phải trả lại nó cho ta." Thiên Khôn Vô Diệm nói với vẻ trịnh trọng và nghiêm túc vô cùng.

Chín trăm chín mươi chín kỷ nguyên là một đại kỷ nguyên, lại còn ba đại kỷ nguyên? Trong thời gian đó, lão tử đã thống nhất Chư Thiên Vạn Giới luôn rồi.

"Được, không thành vấn đề." Tu Thần gật đầu, trả lời một cách rất sảng khoái.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất