Chương 296. Ngân Hà Tử giới, bộ tộc Hạo Thiên!
Từ lúc nào mà Tu Thần bắt đầu phát hiện ra Thiên Khôn Vô Diệm luôn âm thầm chú ý tới hắn?
Chính là do sự xuất hiện của Mục Ngưng Sương.
Con mắt trong lòng bàn tay túm lấy Mục Ngưng Sương, sau đó bị Tu Thần đánh lùi.
Con mắt trong lòng bàn tay không phải của Thiên Khôn Vô Diệm, mà là của một thế lực khác, trực tiếp xâm nhập vào trong Thiên Khôn Tử giới. Nhưng Thiên Khôn Vô Diệm lại không hề ngăn cản mà chỉ yên lặng quan sát.
Tuy rằng, nàng ẩn nấp rất kỹ, nhưng vẫn bị Tu Thần phát hiện ra.
Sau đó, Tu Thần vô cùng hoang mang, vì sao Thiên Khôn Vô Diệm lại hoàn toàn thờ ơ với những hành động của hắn ở Tử giới?
Tử giới này chính là địa bàn của nàng, là thế giới để nàng hấp thu sinh linh chi lực!
Nói cách khác, hắn đi trộm dưa hấu ở địa bàn của người ta, bị người ta nhìn thấy mà tới lúc trộm xong cũng không thèm để ý. Chuyện này vô cùng kỳ quặc.
Cho nên hắn để cho đệ tử đi ra ngoài đồ sát các tông môn.
Thế mà Thiên Khôn Vô Diệm vẫn thờ ơ.
Vì thế hắn đặc biệt tăng cường càn quét, giết vô số cường giả, nhưng nàng vẫn phớt lờ như trước.
Sau đó hắn trực tiếp dùng cự pháo Sa Hoàng, một pháo giết mười triệu người!
Nàng vẫn không có bất kỳ hành động ngăn cản nào.
Từ khi đó, trong lòng Tu Thần đã có một suy đoán.
Vì sao Thượng Cung Cẩn có thể an toàn rơi vào Thiên Khôn Tử giới mà không bị người của bộ tộc Thiên Khôn phát hiện? Có phải có liên quan tới Thiên Khôn Vô Diệm hay không?
Cuối cùng chính là cuộc chiến giữa hắn cùng hai người Chiến Thiên Vân và Phong Trần Tử.
Cuộc chiến vừa nổ ra, Thiên Khôn Vô Diệm đã lập tức muốn triệu hồi bọn họ lên.
Lúc trước Chiến Thiên Vân đã nghĩ oan cho Tu Thần rồi, vốn không phải do Tu Thần giải phong tu vi làm xung đột với quy tắc Tử giới, mà là do Thiên Khôn Vô Diệm tự tay triệu hồi, muốn kéo hai người bọn họ vào bên trong Nguyên giới.
Nàng không muốn để cho hai người này cũng bị Tu Thần giết mất, nhưng ai ngờ cuối cùng vẫn phải chết.
Điều khiến Tu Thần có phần ngoài ý muốn, chính là Thiên Khôn Tử giới vậy mà lại có chút quan hệ với lão già, nghe qua hình như còn là thiếu lão già một mạng. Nhưng mà điều này cũng giải thích lý do vì sao một tia thần nguyên cuối cùng của Thượng Cung Cẩn có thể lặng yên không tiếng động tiến vào Tán Giới Liên Đồ của Lưu Vân tiên tông trong Thiên Khôn Tử giới.
Đại boss tự tay sắp xếp, còn có thể khiến người dưới phát hiện ra sao?
"Ngươi thực sự vẫn tính dựa vào việc giết chóc để hấp thu sinh linh chi lực, phát triển bản thân sao? Mười phần sinh linh chi lực vất vả lắm mới thu hoạch được từ Chư Thiên Vạn Giới, sau đó lại bị ngươi lấy đi bảy phần. Một Tử giới thì không nói, các Tử giới khác ngươi cũng làm vậy, không nói sẽ bị Nguyên giới phát hiện, chỉ tính riêng oán khí của đống sinh linh chi lực đó ngươi cũng không thể hóa giải nổi." Thiên Khôn Vô Diệm nhíu mày nói
Ngoại trừ Tu Thần, thì không có một người nào có thể trực tiếp thu hoạch sinh linh chi lực có trong tay, ai cũng phải hấp thu dần dần, mà đây lại là một quá trình vô cùng lâu dài và gian nan.
Cũng từng có người như Tu Thần xuất hiện, giết hết từng thế giới một rồi thu gom, nhưng hiệu suất thực sự quá thấp, còn không bằng số lượng mà những người khác thông qua Trú Giới Linh Châu thu thập trong một đại kỷ nguyên, lại còn thuần khiết.
Còn loại sinh linh chi lực đạt được thông qua giết hại thì lại là sinh linh mang theo oán khí, tích lũy lâu dài sẽ ảnh hưởng tới tâm thần. Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì oán khí sẽ làm cho thần nguyên của bản thân nổ tung, hình thần câu diệt.
"Có vẻ ngươi rất quan tâm đến ta?" Tu Thần nhìn Thiên Khôn Vô Diệm, có chút buồn cười hỏi.
Thật là có chút quan tâm hơi quá.
Chẳng lẽ là... tình nhân của lão già?
Chu choa má nó!
Đừng vậy chứ!
Lão già thối tha kia rất khác người, không thể mang lại hạnh phúc cho ngươi đâu! Nếu các ngươi kết hôn, thời điểm động phòng chưa biết chừng còn mang theo hóa thân tới để động phòng đó...
Thiên Khôn Vô Diệm híp mắt, lạnh giọng nói: "Ta dù sao cũng chỉ còn một mạng thôi, tính ra cũng chỉ có một Thiên Khôn Tử giới mà thôi. Nếu ngươi cũng ra tay với hai Tử giới khác của bộ tộc Thiên Khôn, đến lúc đó ta sẽ không ngồi yên mặc kệ mà bắt buộc phải ra tay với ngươi."
Một mạng, một Thiên Khôn Tử giới.
Đại lão các thế giới đều hào phóng như vậy sao?
Sao ta lại không tin nổi nhỉ?
Tu Thần tỏ vẻ vô cùng hoài nghi.
Nhưng mà hắn không hỏi tiếp, dù sao đối với hắn mà nói đều không liên quan gì, trở mặt gì đó hắn cũng hoàn toàn không quan tâm, tám mươi mốt Tử giới hắn nhất định phải lấy toàn bộ!
"Bây giờ lão già đang ở trong Nguyên giới nào?" Tu Thần đột nhiên hỏi.
Thiên Khôn Tử giới hắn đã kiểm tra mấy lần, bao gồm cả tiểu thế giới, Tán giới, đều không có hóa thân của lão già.
Bản thể của lão chắc chắn sẽ không ở trong Tử giới, bởi vì không chịu nổi, cho nên đương nhiên sẽ ở một trong bảy đại Nguyên giới.
Dạ Hạ Thiên Quân cho rằng lão là người còn sống sót duy nhất trong tộc Thượng Cung, đương nhiên vẫn luôn muốn loại trừ cho sảng khoái, chỉ có điều vẫn chưa tìm thấy bản thể của lão đâu.
"Ta không rõ lắm, thế nhưng ngươi là đồ đệ của lão thì chắc cũng biết, muốn chủ động gặp lão gần như là chuyện không thể." Thiên Khôn Vô Diệm mặt không cảm xúc trả lời
Tu Thần nheo mắt.
Nói như vậy cũng đúng, vì thế hắn nghĩ tới một vấn đề hắn vẫn luôn hoang mang.
"Trong chín đại Nguyên giới, từ sau khi lão già rời khỏi Vũ Hóa Thần triều, có ai từng gặp được bản thể thực sự của lão nữa không?"
Thiên Khôn Vô Diệm lắc đầu nói: "Chắc là không có, ngươi muốn gặp lão thì cứ chờ lão tới tìm ngươi nhé, chắc cũng nhanh thôi."
Tu Thần thở dài một tiếng.
Quả thực, Thiên Khôn Vô Diệm cũng đã xuất hiện, thì chắc chắn lão già cũng sẽ phái một hóa thân tới đây ngả bài với hắn.
"Ngươi biết không? Ta vẫn có một ước mơ." Tu Thần thì thầm nói.
Thiên Khôn Vô Diệm nhìn Tu Thần, không hề lên tiếng.
"Chính là đánh nhau một trận ra trò với lão già, ta đã ngứa mắt lão nhiều năm rồi." Tu Thần nói.
Khóe miệng Thiên Khôn Vô Diệm khẽ cong lên, nàng nói: "Lần trước hóa thân của lão tới báo cho ta biết chuyện của ngươi, cũng đã nói những lời này. Lão nói muốn so chiêu với người Trái Đất là ngươi, nhưng lão lại cảm giác hình như không đánh lại ngươi, cho nên bản thể có lẽ sẽ không tới gặp ngươi đâu."
Tu Thần trợn mắt khinh bỉ.
"Ngươi biết Trái Đất sao?" Tu Thần hỏi.
"Một Tán giới nằm trong Ngân Hà Tử giới. Tử giới đó là một phần của bộ tộc Hạo Thiên." Thiên Khôn Vô Diệm đáp.
Tu Thần trợn tròn mắt.
Hắn quả thực không biết một chút gì về chuyện này.
Nói vậy chứng tỏ là hắn có thể quay về Trái Đất đúng không?
Còn hai chữ Hạo Thiên sao hắn lại nghe quen tai như vậy?
Ngọc Đế trong truyền thuyết sao?
Không đúng, dựa theo cách nói của Thiên Khôn Vô Diệm, Hạo Thiên là một chủng tộc dòng họ, giống Thiên Khôn, Thượng Cung và Dạ Hạ.
"Tương truyền, bộ tộc Hạo Thiên vẫn đang làm một thí nghiệm nào đó, hình như là truyền tống người trong các Tán giới của Ngân Hà Tử giới tới các Tử giới hoặc Tán giới khác, cũng là để cướp lấy sinh linh chi lực của các Tử giới khác, nhưng không có chứng cứ cụ thể. Hơn nữa bọn họ thực lực cường hãn, nên không ai dám đi chất vấn." Thiên Khôn Vô Diệm cau mày nói.
Nói cách khác, bộ tộc Hạo Thiên lựa chọn sử dụng người Trái Đất xuyên qua các Tử giới? Mà nói đúng ra thì Tu Thần quả thực là xuyên không gian tới đây, hơn nữa còn là xuyên cả người tới.
Tin tức này có vẻ thú vị đấy!
Tu Thần lập tức tràn đầy hứng thú với bộ tộc Hạo Thiên.
Tu Thần cười ha ha, uống một chén trà rồi nói: "Cho nên ngươi cũng không đoán ra thân phận của ta đúng không? Ta chính là người do bộ tộc Hạo Thiên phái tới Tử giới khác để cướp lấy sinh linh chi lực đó."
"Không, ngươi không phải. Lai lịch của ngươi rất khớp với thân phận, tuy ta không hiểu rõ rốt cuộc lai lịch của ngươi ra sao, nhưng ngươi quả thực không phải người xâm nhập do bộ tộc Hạo Thiên phái tới. Ngươi là ngoại tộc, là ngoại tộc mà bộ tộc Hạo Thiên không ngờ tới!" Thiên Khôn Vô Diệm nói vô cùng khẳng định.