Chương 297. Thế lực thượng cổ, Trường Sinh Lâm!
Ngoại tộc sao?
Tu Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Đúng thật là ngoại tộc.
Tích điểm chuyển kiếp đến Tán giới ở Ngân Hà Tử giới, lợi dụng âm mưu của bộ tộc Hạo Thiên để tạo cho mình một thân phận hợp lý, nhân tiện để bản thân an toàn vượt qua gian đoạn trước đó sao?
Thật đúng là biết tính toán mà.
"Ngân Hà Tử giới cách Thiên Khôn Tử giới bao nhiêu hàng rào không gian?" tu Thần hỏi.
Thiên Khôn Vô Diệm nhìn về phía Tu Thần với vẻ khó hiểu.
"Ngươi muốn trở về sao?"
"Muốn đi dạo một chút." Tu Thần đáp.
"Mỗi một giới trong chín đại Nguyên Giới đều lớn, thực lực của bộ tộc Hạo Thiên xếp hạng thứ năm. Tử giới của bọn họ không cho phép người ngoài tùy tiện tiến vào, huống chi dựa theo cách làm của ngươi là muốn giết chết toàn bộ sinh linh bên trong thế giới. Đến lúc đó, sợ là bộ tộc Hạo Thiên sẽ trực tiếp ra tay với ngươi." Thiên Khôn Vô Diệm nói.
"Tám mươi mốt Tử giới, ta đều muốn hết, ta đã nói rồi." Tu Thần nói xong, nhìn về phía Thiên Khôn Vô Diệm, ánh mắt bình tĩnh vô cùng.
Thiên Khôn Vô Diệm nhìn chằm chằm với Tu Thần một lúc lâu mà không nói gì cả.
Một lát sau, Thiên Khôn Vô Diệm thu ánh mắt lại, chậm rãi mở miệng: "Cho nên cuối cùng ta và ngươi vẫn sẽ trở thành kẻ địch phải không?"
"Ngươi và lão già có giao tình sâu đậm, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt, sau này ta thậm chí có thể giao một Nguyên giới cho ngươi. Nhưng trước đó, toàn bộ tám mươi mốt Tử giới đều phải là của ta, ngươi có thể hiểu rằng ta đang nói viển vông, cũng có thể cho rằng ta bị điên. Ta không quan tâm. Ta chỉ tỏ rõ quan điểm và mục đích của ta với ngươi trước mà thôi." Tu Thần lạnh giọng trả lời.
"Ngươi muốn thống nhất Chư Thiên Vạn Giới, cướp lấy thân phận tích điểm sao?" Mí mắt Thiên Khôn Vô Diệm bỗng nhiên giật một cái.
"Ngươi không phải là người nói chuyện viển vông nữa rồi. Thế lực thượng cổ của chín đại Nguyên giới, đã trải qua bao nhiêu năm rồi? Hiện giờ còn chưa đụng đến được một phần năm tích điểm của bọn họ đâu. Ngươi cho rằng ngươi có thể đến sau mà vượt trước được sao? Ý chí tích điểm quá mạnh mẽ. Toàn bộ quy tắc của Vạn giới đều được tạo ra bởi ý chí của nó. Có nhiều người rất muốn chiếm lấy nó, nhưng chưa từng có ai thành công." Giọng nói của Thiên Khôn Vô Diệm trở nên nghiêm túc và nặng nề vô cùng.
Đây không phải là trò đùa.
Đối với nàng mà nói, đây vốn dĩ là chuyện không có khả năng hoàn thành, ngay cả khi hoàn thành thì cũng sẽ không phải là Tu Thần.
Mỗi một Nguyên giới đều có một chúa tể thượng cổ, trong mắt của nhóm chúa tể này, không có một hậu bối nào có thể gây ra sóng gió và uy hiếp được gì đến bọn họ hết.
Nếu có uy hiếp, bọn họ thậm chí sẽ càng vui vẻ mà nhìn xem, sau đó chờ đợi để thu hoạch đối phương.
Cướp lấy thân phận tích điểm, cho tới bây giờ vẫn luôn là trò chơi của bọn họ, về phần những người khác, đều chỉ chơi cùng để mót chút thịt ăn mà thôi.
Đương nhiên, cũng không loại trừ một số người có dã tâm rất lớn, đến sau nhưng muốn vượt trước.
Trong dòng lịch sự, có vô số hậu bối có dã tâm, nhưng người có thể cười đến cuối cùng vẫn chỉ là mấy lão cổ hủ kia mà thôi, đứng vững muôn đời.
Có những người nhìn thấu, nhưng cũng có những người không nhìn ra được.
Thiên Khôn Vô Diệm thuộc loại người nhìn thấu, cho nên nàng không tranh không đoạt, chỉ cầu bộ tộc Thiên Khôn được ổn định mà trường tồn muôn đời.
Tu Thần mỉm cười, nói: "Sinh tử có mệnh, phú quý tại trời, không phải sao? Không liều mạng một chút, thì ai biết bản thân mình có vô dụng đến mức nào?”
Thiên Khôn Vô Diệm: "..."
Câu nói này của Tu Thần khiến Thiên Khôn Vô Diệm không biết nên nói tiếp kiểu gì, lời nói này quả thực có độc.
"Ngươi cố tình tìm đường chết, thì ta cũng chẳng cản ngươi. Vẫn là câu nói kia, cho ngươi mượn Thiên Khôn Tử Giới trong mấy đại kỷ nguyên thì được, nhưng nếu ngươi can thiệp vào hai Tử giới khác của ta, vậy thì đừng trách ta không khách sáo." Thiên Khôn Vô Diệm lạnh giọng nói.
Sau đó, Thiên Khôn Vô Diệm túm vào khoảng không, một viên ngọc tản ra ánh sáng bảy màu xuất hiện trong tay nàng.
Đây chính là Trú Giới Linh Châu, ẩn chứa sinh linh chi lực vô cùng to lớn, đồng thời cũng là pháp tắc của Thiên Khôn Tử giới. Luyện hóa nó, thì có thể khống chế toàn bộ Thiên Khôn Tử giới.
Tu Thần nhìn Trú Giới Linh Châu trong tay Thiên Khôn Vô Diệm, trong lòng lại càng xem trọng nữ nhân này hơn vài phần.
Đúng là người nói được làm được, làm việc không dài dòng một chút nào.
"Cầm lấy đi." Thiên Khôn Vô Diệm trực tiếp ném nó cho Tu Thần, sắc mặt vẫn không thay đổi như cũ, thoạt nhìn không có vẻ gì là không muốn.
Tu Thần bắt lấy Trú Giới Linh Châu, cầm nó trong tay để quan sát một lát, sau đó nói: "Ngươi có biết con mắt trong bàn tay ngày đó là của ai không?"
"Không, hẳn là của cường giả thượng cổ." Thiên Khôn Vô Diệm trả lời.
Chuyện này không liên quan đến nàng, đồng thời cũng không phải là chuyện nàng có thể can thiệp vào.
Đối phương có thể trực tiếp xé rách Tử giới của nàng để tiến vào trong, điều đó cho thấy thực lực của đối phương ở trên nàng, hơn nữa còn giống như sự tồn tại có thể đè bẹp mọi thứ vậy.
"Người ta xé rách hàng rào Tử giới để tiến vào bên trong mà không đếm xỉa đến sắc mặt ngươi, ngươi lại không muốn biết đối phương là ai sao? "Tu Thần hỏi với vẻ bất ngờ.
“Không muốn, ta chỉ cần biết chuyện đó không liên quan đến ta là được.” Thiên Khôn Vô Diệm trả lời.
Nàng sẽ không tìm hiểu xem rốt cuộc đối phương là ai, cũng sẽ không đi hỏi người đó vì sao phải xé rách rồi xuất hiện trong Tử giới của mình.
Có thể trở thành tộc trưởng đương nhiệm của bộ tộc Thiên Khôn, không có bản lĩnh và mưu trí thì không được.
Nàng biết rất rõ chuyện gì có thể tham gia, và chuyện gì thì phải mắt điếc tai ngơ.
Biết càng nhiều, sẽ càng nguy hiểm, đặc biệt là chuyện liên quan đến những cường giả thượng cổ kia, nàng không muốn, cũng không dám biết quá nhiều.
Tu Thần lại nhìn chằm chằm về phía Thiên Khôn Vô Diệm. Nữ nhân này quả là một nhân vật khó lường mà! Xem ra không có khả năng biết được chuyện của Mục Ngưng Sương từ nàng được rồi.
Thiên Khôn Vô Diệm đứng lên rồi nói: "Trú Giới Linh Châu của Thiên Khôn Tử giới đã giao cho ngươi rồi đó. Ta đã trả đủ ân tình của sư phụ ngươi, sau này ngươi và ta gặp lại, cũng sẽ không còn là tình cảnh ngày hôm nay nữa. Phù Tiên Nguyên giới có chín Tử giới, bộ tộc Thiên Khôn ta chiếm ba trong số đó, Thiên Khôn Tử giới tạm cho ngươi mượn. Vô Khôn Tử giới và Vô Song Tử giới còn lại, nếu để ta phát hiện ra ngươi xuất hiện và xâm chiếm, thì đừng trách ta vô tình."
Tu Thần nhún vai với một nụ cười, uống một ngụm trà rồi đáp: "Vậy ta không tiễn ngươi.”
Thiên Khôn Vô Diệm nhìn chằm chằm vào Tu Thần, chợt thở dài một tiếng rồi nói: "Dạ Hạ Thiên Quân dựa vào Trường Sinh Lâm. Nếu ngươi định kéo sư phụ mình vào cuộc rối ren này, thì vẫn nên suy nghĩ một cách cẩn thận đi."
Thiên Khôn Vô Diệm bỏ lại câu nói này, rồi biến mất ngay tại chỗ.
Sau đó, cánh cửa của Nguyên giới ở phía trên bầu trời dần dần đóng lại, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Trường Sinh Lâm?
Tu Thần sờ sờ cằm.
Trường Sinh Lâm là một thực lực truyền thừa từ thời thượng cổ, cũng là đại thế lực đệ nhất nắm giữ Thiên giới.
Dạ Hạ Thiên Quân có thể thay thế Vũ Hóa Thần triều nhanh như vậy, rõ ràng là có được sự cho phép ngầm của Trường Sinh Lâm.
Thế lực thượng cổ, vậy hiển nhiên là cường giả như rừng rồi.
Nhưng Tu Thần hoàn toàn không quan tâm.
Đối với câu nói kia của Thiên Khôn Vô Diệm, Tu Thần cũng không muốn giải thích gì. Nàng cho rằng tất cả những gì hắn làm thật ra là để báo thù cho gia tộc Thượng Cung, nhưng thực ra không phải vậy.
Con đường mà hắn muốn đi, đã định trước sẽ là kẻ địch của Vạn Giới, một đường giết lên.
Mà đương nhiên Dạ Hạ Thiên Quân cũng là một trong những chướng ngại vật của hắn, chỉ có điều không phải là chướng ngại vật lớn nhất mà thôi.
Dựa theo tin tức mà Thiên Khôn Vô Diệm vừa mới để lộ ra, thì chắc hẳn Trường Sinh Lâm chính là trở ngại lớn nhất để mình cướp đoạt Thiên giới.
Nhưng hắn cũng không vội, hiện giờ đã kiểm soát được Thiên Khôn Tử giới rồi. Hơn nữa tính đại khái, nàng ấy cũng là một nửa người nhà với mình, sẽ không để lộ tin tức đến những Tử giới khác. Điều này cũng thuận tiện cho kế hoạch tiếp theo của Tu Thần.
Tu Thần nhìn Trú Giới Linh Châu trong tay, mở miệng ra, rồi một hơi nuốt xuống.