Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 297: Nắm trong tay, phá vỡ thành lũy Tử giới!

Chương 297: Nắm trong tay, phá vỡ thành lũy Tử giới!

Sau khi nuốt Trú Giới Linh Châu, Tu Thần nhắm mắt lại. Hắn dần hấp thụ sinh linh chi lực được chứa bên trong Trú Giới Linh Châu.

Trong lúc tử chiến cùng hai lão già Chiến Thiên Vân và Phong Trần Tử, phạm vi Lĩnh Vực Vô Địch của hắn đã sắp bao trùm toàn bộ Thiên Khôn Tử giới. Cuối cùng đến lượt toàn bộ đại quân thảo phạt bị diệt, hoàn thành bao trùm toàn diện, căn bản không cần dùng đến Trú Giới Linh Châu.

Vốn dĩ nuốt Trú Giới Linh Châu chỉ để Thiên Khôn Vô Diệm nhìn mà thôi.

Hơn nữa, bên trong Trú Giới Linh Châu chứa đựng sinh linh chi lực của vài đại kỷ nguyên chưa bị Thiên Khôn Vô Diệm lấy đi. Số lượng cụ thể chắc tương đương với số sinh linh chi lực thu hoạch được khi giết một trăm lão Chiến Thiên Vân.

Đây xem như là một món lễ vật Thiên Khôn Vô Diệm dành cho Tu Thần. Nàng hoàn toàn có thể hấp thụ toàn bộ sinh linh chi lực được cất giữ bên trong Trú Giới Linh Châu, sau đó mới tặng một viên rỗng cho Tu Thần luyện hóa và giành được quyền kiểm soát pháp tắc Tử giới, nhưng nàng không làm thế.

Thật ra pháp tắc chi lực của Tử giới cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn với Tu Thần, chỉ cần hắn chiếm trọn nơi này, vậy thì pháp tắc do chính hắn định đoạt.

“Nữ nhân này có chút thú vị đây.” Tu Thần cười cười.

Vì trả ân tình một mạng sống, trực tiếp cho Tu Thần mượn cả một Tử giới, phong cách này khá hào phóng, không hề tiếc của chút nào.

Thiếu mất một Tử giới, chẳng những nàng sẽ bị tộc Thiên Khôn chất vấn, lợi ích của chính nàng cũng bị tổn hại, nhưng vẫn giúp hắn một tay, thậm chí còn vô cùng quả quyết.

Đối với chuyện lão già cứu nàng một mạng, kỳ thật Tu Thần cũng biết đại khái.

Trước đây lão già từng nói với hắn, nhưng khi đó Tu Thần chỉ xem như lão đang khoác lác, hơn nữa cũng không biết đối phương là chủ nhân của Thiên Khôn Tử giới.

Khi đó lão già cũng chỉ nói với hắn rằng khi ra ngoài rèn luyện có đụng phải chuyện một đại gia tộc xảy ra nội loạn, sau đó trưởng nữ của gia tộc đó bị đuổi giết, sắp bị xử lý đến nơi. Thế là lão làm màu làm mè bay ra, dùng sấm mang theo ánh chớp xử lý một lượt mấy kẻ truy sát kia.

Sau này phụ mẫu của nữ hài kia tìm được hai người bọn họ, mang ơn của lão già, vội quỳ xuống cảm tạ, muốn báo đáp ơn nghĩa sâu đậm này với lão, lão xua tay rồi rời đi.

Theo những gì lão nói lúc ấy là “làm việc tốt không kể công không xưng tên”, xong việc thì phất trần mà đi, tỏ rõ oai phong không ai sánh bằng.

Kết hợp với những chuyện cũ mà Thiên Khôn Vô Diệm kể lại, cơ bản có thể đoán được nàng chính là nữ hài mà năm đó lão già đã cứu.

Cũng có thể xem là lão đã cho Thiên Khôn Vô Diệm sinh mạng thứ hai. Nếu như lúc đó lão không ra tay, Thiên Khôn Vô Diệm chắc chắn sẽ chết, làm sao còn có thể đăng vị nữ đế sau này được.

Đương nhiên, nếu năm đó lão đầu không cứu được Thiên Khôn Vô Diệm, Thượng Cung Cẩn cũng không thể thần không biết quỷ không hay rơi xuống Tán giới của Thiên Khôn Tử giới để bảo toàn tia thần nguyên cuối cùng.

Đoạn nhân quả này cũng xem như đi theo hướng thiện.

Tu Thần đứng dậy thoáng nhìn xung quanh, khắp nơi hoang tàn, toàn bộ đều trở thành phế tích.

Hắn lóe lên suy nghĩ.

Sau một khắc, tất cả sinh linh toàn bộ Thiên Khôn Tử giới đều bị hủy diệt, không còn gì sống sót. Tu Thần muốn thu về toàn bộ sinh linh chi lực.

Sau đó, hắn lại hồi sinh mọi thứ.

Chẳng qua tất cả thế lực tham dự vào cuộc chinh phạt thì Tu Thần không có ý định lựa chọn hồi sinh. Bởi vì căn bản không cần đến, hắn không cần dựa vào bọn họ để thu thập sinh linh chi lực, bởi vì tốc độ như vậy thật sự quá chậm.

Bây giờ toàn bộ Thiên Khôn Tử giới giống như được trùng sinh lại lần nữa vậy, là một thế giới mới không hề có cường giả nào từ Thượng Tôn cảnh trở lên. Sau này nó phát triển như thế nào hắn sẽ không can thiệp, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên.

Thu hoạch được toàn bộ sinh linh chi lực của Thiên Khôn Tử giới và bên trong Trú Giới Linh Châu, điểm kinh nghiệm của Tu Thần cũng chỉ vẻn vẹn có năm mươi nghìn triệu tỷ. Mặc dù nhiều hơn gấp đôi so với dự tính trước đó của hắn, nhưng khoảng cách đến 10^24 vẫn còn chênh lệch rất lớn.

Nếu một Tử giới đã là năm mươi nghìn triệu tỷ, vậy thì phải đủ hai nghìn Tử giới mới có thể thăng cấp?

Đi đâu để tìm hai nghìn Tử giới đây, chỉ có tám mươi mốt Tử giới mà thôi.

“Xem ra vẫn cần đến Nguyên giới đại lão tặng kinh nghiệm rồi.” Tu Thần lắc đầu, mỉm cười.

Thật ra vừa nãy hắn hơi mong Thiên Khôn Vô Diệm dùng bản thể mà đến. Thiên Khôn Tử giới đã bị hắn kiểm soát, quy tắc bình thường cũng đã bị hắn loại bỏ, Thiên Tôn cảnh đều có thể xuống. Giết một cường giả cấp bậc Thiên Tôn cảnh, hơn nữa còn là hấp thụ sinh linh chi lực của một Thiên Tôn cảnh tầng hai, kinh nghiệm chắc chắn rất nhiều.

Nhưng cuối cùng nghĩ lại hắn vẫn thôi, chuyện này hơi quá đáng rồi.

Bây giờ hắn không đến Nguyên giới được, bởi vì nơi đó không phải trong phạm vi của Lĩnh Vực Vô Địch, trực tiếp đi sẽ bị xử ngay.

Cho nên vẫn phải dựa vào kế hoạch lúc đầu, khống chế hoàn toàn tám mươi mốt Tử giới trước đã, sau đó trực tiếp chặt đứt tất cả liên kết giữa Tử giới và Nguyên giới, thống nhất và chỉnh sửa quy tắc thế giới của tám mươi mốt Tử giới, nhận được toàn bộ quyền hạn pháp tắc Tử giới.

Sau đó tìm ra một lỗ hổng từ bên trong Tử giới, xâm nhập vào Nguyên giới.

Cửu Đại Nguyên giới được so sánh như một quả cầu hoàn chỉnh, còn tám mươi mốt Tử giới lại giống như vòng tròn bên trong hạt nhân của hình cầu đó. Chỉ có hoàn toàn nắm chắc vòng tròn ấy trong lòng bàn tay thì Tu Thần mới có thể biết chỗ nào phù hợp nhất và an toàn nhất để xâm nhập vào Nguyên giới.

Vẫn là câu nói kia, thứ không ở trong cùng một tầng không gian, ngươi nhất định phải hoàn toàn nắm giữ không gian cấp thấp hơn mới có thể khiến Lĩnh Vực Vô Địch mở rộng và xâm nhập lên cấp cao hơn.

Nếu như ngươi không tìm thấy điểm mấu chốt kia để xâm nhập, vậy để Thiên Khôn Vô Diệm đưa Tu Thần đến Nguyên giới? Thế đúng là tự tìm đường chết.

Tu Thần nhắm mắt lại, thần niệm bao trùm toàn bộ Thiên Khôn Tử giới trong nháy mắt, sau đó dò xét dần ra ngoài.

Bên ngoài Thiên Khôn Tử giới là một mảnh hư vô, gần như không có bất kỳ thứ gì tồn tại, cũng không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của Tử giới khác.

Sau tích tắc, thân thể Tu Thần biến mất, xuất hiện trong hư vô.

Nhìn không gian hư vô trước mặt, nét mặt Tu Thần lộ ý cười.

Quan hệ tồn tại giữa tám mươi mốt Tử giới không giống như Tán giới.

Trong mỗi Tán giới đều có một U Minh giới để chống đỡ cả giới đó, U Minh giới sụp đổ thì tiểu thế giới đó cũng sẽ sụp đổ theo. Toàn bộ các Tán giới đều tồn tại trong Tán Giới Liên Đồ, chỉ cần khống chế được nó, thì Tán Giới Liên Đồ kích thước thật trong Tử giới sẽ thuộc phạm vị Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần.

Nhưng Tử giới thì không giống vậy.

Không gian tám mươi mốt Tử giới tồn tại độc lập với nhau, không hề có bất kỳ ảnh hưởng và ràng buộc nào giữa các Tử giới.

Cho nên phải làm thế nào để xâm nhập vào Tử giới khác từ Thiên Khôn Tử giới?

Vô cùng đơn giản và thô bạo.

Xông thẳng đến, phá hỏng rào cản hư không, cưỡng ép xâm nhập.

Khoảng hư không này nhìn như không có điểm cuối, thật ra vẫn có. Chỉ là chưa đến tu vi Thiên Tôn cảnh thì có tìm cũng không thấy.

Giống như một loại cấm chế vậy, người tu vi Thiên Tôn cảnh trở xuống bên trong Tử giới dù có tìm thế nào cũng không thấy được thành lũy cấm chế này, từ đó lần ra tung tích của của Tử giới khác.

Nhưng quy tắc ở Tử giới lại là không thể tồn tại kẻ có tu vi từ Thánh Thiên cảnh trở lên, cho nên người trong Tử giới tuyệt đối không thể nào tìm được, hay nói cách khác là không thể xâm nhập được vào một Tử giới khác.

Đương nhiên, có thể nhờ vào thần thông nào đó để tiến hành truyền âm trao đổi giữa các giới. Nhưng muốn đi vào, vậy chỉ có thể đợi đến khi đạt tu vi Thiên Tôn cảnh, hoặc là để kẻ khác khống chế Tử giới từ trong Nguyên giới đưa ngươi đến Tử giới khác.

Tu Thần là vô địch, cho nên liếc mắt đã thấy thành lũy Tử giới ở đâu.

Nhìn khoảng hư không trước mặt, Tu Thần vung tay.

Hư vô trong nháy mắt đã tan đi, sau đó một màn sáng màu đỏ cực lớn xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn từ bên ngoài, trong màn sáng cũng là một mảnh tối tăm mờ mịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Tu Thần dùng ngón tay chạm nhẹ vào màn sáng, bề mặt của nó nổi lên từng gợn sóng.

Sau đó, màn sáng đó vỡ vụn thành từng mảnh, lộ ra một cánh cổng thành lũy rộng cỡ hai mét.

Tu Thần cười khẽ, bước vào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất