Chương 62: Yêu quái đều ngây thơ như vậy sao?
“Ngươi cảm thấy ngươi có thể giết được ta sao?” Thất Vĩ Hắc Hồ cười gằn một tiếng.
Nó không tin Tu Thần có thủ đoạn gì để đánh giết được nó, một yêu quái có tu vi cấp bảy.
Cấp bảy là khái niệm gì?
Cũng ngang cấp với cấp bậc Đế cảnh của loài người. Trừ khi đối phương là cường giả ở cảnh giới Thánh Tôn!
Nhưng Hắc Hồ lại nhận định Tu Thần không phải là một cường giả ở cảnh giới Thánh Tôn.
Vì ở thế giới này, cho dù có là cảnh giới Thánh Tôn, ngươi cũng không thể thử dùng công pháp chiến kỹ mà ko hề tạo ra chút dao động linh khí nào!
Mà nó cũng không phải là loại yêu quái rác rưởi cấp hai ba, nó là yêu quái cấp bảy!
Mặc dù không so được với cảnh giới Thánh Tôn, nhưng cũng chỉ kém một cấp mà thôi, chứ không phải cách đến bảy tám cấp, nên nó cũng có chút hiểu biết về năng lực thủ đoạn nói chung.
Mới vừa rồi, nó không sử dụng được dịch chuyển không gian của mình, đây tuyệt đối không phải là Trói Buộc Không Gian của Thánh Tôn cảnh!
Mà có chút giống như ảo cảnh!
Đúng vậy!
Trong lòng Thất Vĩ Hắc Hồ rút ra một ý kiến chắc chắn.
Tất cả những chuyện kỳ quái này cũng chỉ có thể dùng ảo cảnh để giải thích!
Nếu không thì giải thích như thế nào về chuyện Tam Nhãn Xích Thủy Ngưu Yêu đã chết mà còn có thể sống lại đây?
Giải thích như thế nào về chuyện Thông Tí Bạch Viên bị trúng Phệ Nguyên pháp cầu của mình lại có thể khỏi hẳn trong nháy mắt đây?
Làm sao để giải thích về tất cả những chuyện này đây, một người phàm sao lại có thể có tu vi lấy đồ vượt không gian, có thể phá vỡ đòn tấn công của mình một cách rất ung dung thản nhiên, có thể lập tức bắt được Thông Tí Bạch Viên rồi khiến nó không thể động đậy?
Tất cả những điều này đều là ảo giác!
Nhất định là từ lúc mới vừa tiến vào khu vực này nó đã trúng trận pháp ảo cảnh mạnh như thế này rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt được điều này, sắc mặt của Thất Vĩ Hắc Hồ dịu xuống, nó nhìn linh đan Tiên Thiên trong tay Tu Thần và nói: “Sợ là cấp bậc trận pháp ảo cảnh này của ngươi đã đến bậc Thiên rồi nhỉ? Nó huyền ảo tới mức khiến cho chúng ta ngay cả sự dao động của linh khí chân khí trong không gian cũng không thể phát hiện ra được. Linh đan Tiên Thiên này chắc cũng là ảo giác nhỉ? Nếu hôm nay sơn mạch Thiên Loan thật sự có linh đan Tiên Thiên xuất hiện, thì làm gì có chuyện đám lão già nội vực kia sẽ không tới cướp đi?”
Lời này của Thất Vĩ Hắc Hồ khiến cho đôi mắt của Thông Tí Bạch Viên đang bị bàn tay khổng lồ giữ chặt trên mặt đất đến không thể động đậy sáng lên, bởi vì trong nháy mắt nó cũng nghĩ tới điều mà Thất Vĩ Hắc Hồ nghĩ đến lúc nãy.
Nhưng mà Tam Nhãn Xích Thủy Ngưu Yêu vẫn mang vẻ mặt không hiểu như cũ.
“Không thể nào như thế được, vì những thứ này quá mức chân thật, chúng ta cũng không phải là tiểu yêu cấp ba cấp bốn gì cả, thế giới này nào có pháp trận ảo cảnh lợi hại đến mức có thể lừa gạt được cả đám cấp bảy các ngươi cho được?” Vẻ mặt của Tam Nhãn Xích Thủy Ngưu Yêu hoảng sợ đến không thể tin được.
Ở trong nhận thức của Tam Nhãn Xích Thủy Ngưu Yêu, thế giới này làm sao lại có thể có huyễn trận cấm chế như vậy được?
Tu Thần thở dài một tiếng rồi nói: “Trước đây có một tên cứng đầu cũng đã nói những lời tương tự như vậy, nhưng đáng tiếc là hiện tại cỏ trên mộ phần của nó cũng cao đến một mét rồi, biết tại sao ta vẫn chơi như vậy với các ngươi không? Là thiên tư huyết mạch tuyệt đẳng đấy! Ngay từ đầu ta đã nâng thiên tư huyết mạch của hai người các ngươi lên đến mức cao nhất, nhưng mà vẫn không có sự đột phá nào! Ta cũng đã thả linh khí ra rồi, tu vi của các ngươi cũng không tăng lên dù chỉ một chút xíu! Thật quá thất vọng!” Tu Thần lắc đầu nói.
Hắn còn tưởng rằng hai con thú cấp bảy này cũng không chịu thua kém gì như Huyết Sát Cốt Ma! Nhưng xem ra hắn vẫn còn quá chắc chắn.
Cho dù có nâng thiên tư huyết mạch của bọn chúng lên mức cao nhất, nhưng cũng không có cách nào đột phá được.
Căn cứ theo tu vi tăng lên từ đầu đến giờ của hai yêu quái chúng nó mà xem, thì ít nhất cũng phải cần thời gian mấy trăm năm mới có thể đột phá đến cấp tám.
Tốc độ như thế thì quá chậm, cho nên Tu Thần mới không có hứng thú chơi tiếp.
Tu vi từ cấp bảy lên đến cấp tám, thì thiên phú có cao hơn nữa cũng vẫn cần thời gian.
“Ngươi nói gì?”
Thất Vĩ Hắc Hồ giật mình trong lòng.
Trước đó nó vẫn luôn đặt lực chú ý lên trên người Tu Thần, đề phòng đối phương, hoàn toàn không nghĩ tới sự thay đổi thiên tư huyết mạch của mình.
Thông Tí Bạch Viên cũng ngây ngẩn cả người, sau đó bắt đầu kiểm tra nhìn lại.
Trong nháy mắt, sắc mặt hai con yêu quái cấp bảy này trở nên vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Hưng phấn là vì thiên tư huyết mạch của bọn chúng thật sự đạt đến mức cao nhất rồi!
Sợ hãi là vì sao Tu Thần lại có thể thần không biết quỷ không hay tăng thiên tư huyết mạch của bọn nó?
Đây là loại thủ đoạn gì thế?
“Đây... Đây thật sự không phải là ảo giác? Thiên tư huyết mạch của ta thật sự tăng rồi sao?” Thất Vĩ Hắc Hồ hoảng sợ hỏi.
Xích Thủy Ngưu Yêu nhìn mấy người ngơ ngác, sau đó nó cũng tự mình cảm nhận thử xem, thiên tư huyết mạch của mình không có thay đổi gì mà?
Chẳng lẽ tu vi thấp nên mới bị hành hạ kỳ thị như vậy sao?
“Hiện tại hỏi cái này còn có ý nghĩa gì à?” Tu Thần hỏi.
“Cái kia... Vậy ta không muốn linh đan Tiên Thiên kia nữa, chúng ta giải hòa đi, ta có thể xin lỗi ngươi, thậm chí sau này ta có thể giúp ngươi làm bất cứ chuyện gì...” Thất Vĩ Hắc Hồ nói kích động.
Thiên tư huyết mạch tuyệt đỉnh đấy!
Nếu như đây là sự thật, và chỉ cần cho mình đủ thời gian, thì việc bước vào cấp tám chắc chắn là chuyện chắc như đinh đóng cột! Vậy thì lấy linh đan Tiên Thiên này làm gì nữa?
Tranh giành linh đan tiên thiên chính là để thay đổi thiên tư huyết mạch!
“Giờ lại tin đây không phải là ảo cảnh? Ha ha, ngươi quá ngây thơ rồi, được rồi, chơi nữa cũng không có ý nghĩa gì, kết thúc thôi.” Tu Thần vừa nói vừa chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sắc mặt của Thất Vĩ Hắc Hồ trở nên dữ tợn oán độc, nó lạnh giọng quát lên: “Thật sự phải cá chết lưới rách à, cho dù ngươi có quỷ dị xảo trá đến thế nào đi nữa, e là cũng phải trả giá lớn! Ngươi chắc chứ?”
Tu Thần nghe vậy chỉ cười xùy một tiếng.
“Ngươi quá coi trọng bản thân rồi.”
“Tách.”
Nói xong, Tu Thần búng ngón tay một cái.
Trong nháy mắt cơ thể của Thất Vĩ Hắc Hồ tan thành tro bụi, sau đó rơi vãi đầy đất, chỉ để lại một ngón tay.
Thấy cảnh này, con ngươi của Thông Tí Bạch Viên và Tam Nhãn Ngưu Yêu như muốn lồi hẳn ra.
Đây là cái quỷ gì vậy?
Cứ thế mà chết đi như vậy sao?
Nhẹ nhàng thoải mái như vậy sao?
Tùy tiện như vậy sao?
Lúc trước ngươi chơi đùa thật sao?
“Đại... Đại nhân ta... Ta chỉ là một kẻ không liên quan, ngài cũng đã cứu sống ta hai lần, nên sẽ không giết ta chứ?” Ngưu Yêu nuốt nước miếng ừng ực, nhìn Tu Thần với vẻ mặt sợ hãi nói.
“Đại nhân, ta cũng chỉ là nhất thời làm chuyện hồ đồ thôi, ngài là đại nhân có thể đại nhân đại lượng tha cho tính mạng ti tiện này của ta...” Thông Tí Bạch Viên cũng ra sức cầu xin, nó vẫn không thể động đậy được.
“Yêu quái các ngươi sao đều ngây thơ như vậy hả?”
Tu Thần khẽ mỉm cười, rồi hắn lại búng ngón tay một cái.
“Aaa… ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai...”
Trong nháy mắt Thông Tí Bạch Viên và Tam Nhãn Ngưu Yêu hóa thành tro bụi, tất cả cũng chỉ để lại một ngón tay.
[Ngài đánh chết yêu quái cấp bảy Thất Vĩ Hắc Hồ xâm nhập lĩnh vực, nhận được mười nghìn điểm giá trị lĩnh vực và một triệu điểm kinh nghiệm.]
[Ngài đánh chết người yêu quái cấp bảy Thông Tí Bạch Viên xâm nhập lĩnh vực, nhận được mười nghìn điểm giá trị lĩnh vực và một triệu điểm kinh nghiệm.]
[Ngài đánh chết yêu quái cấp sáu Tam Nhãn Xích Thủy Ngưu xâm nhập lĩnh vực, nhận được một ngàn điểm giá trị lĩnh vực và một trăm nghìn điểm kinh nghiệm.]
Nghe được âm thanh thông báo phần thưởng của hệ thống, Tu Thần nở nụ cười.
Sau đó hắn nhặt lấy ba ngón tay ở trước mặt mình.
“Hiện tại chính là lúc nghiệm chứng ý tưởng.”
Tu Thần dứt lời, ánh sáng màu xanh trào ra từ trong tay, tất cả đều được rót vào trong ngón tay của Thất Vĩ Hắc Hồ.