Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 65: Chẳng lẽ ta nói cái gì thì linh nghiệm cái đó?

Chương 65: Chẳng lẽ ta nói cái gì thì linh nghiệm cái đó?

Đại Hoang vực, mật thất Thái Diễn Tông

Một cô bé sáu tuổi nước mắt nhạt nhòa đang ngồi trên pháp trận. Cô bé xõa mái tóc dài hơi rối loạn, gương mặt bầu bĩnh non nớt thoạt nhìn rất đáng yêu. Đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều, khiến người khác nhìn thấy mà hết sức xót xa.

Không ngờ cô bé này lại có thiên phú bậc chín!

Một thiên tài tu luyện trời sinh!

Tuy cô bé mới sáu tuổi mà tu vi đã đạt đến Pháp Tướng cảnh!

"Cha, Nhuế Nhuế không muốn đi!" Cô bé vừa khóc, vừa nói.

Có một người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt cô bé, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, khóe miệng còn chảy ra máu tươi.

"Nhuế Nhuế ngoan! Thái Diễn Tông không bảo vệ được con, cha chỉ có thể đưa con đi." Ánh mắt Phương Trung Hãn vô cùng đau đớn và tuyệt vọng, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra nụ cười.

"Đừng mà cha, Nhuế Nhuế không muốn đi. Nhuế Nhuế muốn đi cùng họ!" Phương Nhuế Nhuế lắc đầu, mếu máo nói.

Phương Trung Hãn cười khổ một tiếng, quay đầu liếc nhìn bên ngoài.

"Nhuế Nhuế, con nghe cha nói. Thái Diễn Tông vốn là dòng nhánh của Thích Ách Tôn Giả. Trước kia tổ sư gia Thích Ách Tôn Giả ngã xuống, bởi vì Thái Diễn Tông ta chỉ là dòng nhánh, lại không có cường giả nào nổi trội, cho nên trốn được một kiếp nạn. Nhưng từ khi sinh con ra, thiên phú bậc chin, không thể giấu được nữa. Chắc chắn bọn họ sẽ không để con lớn lên. Con đi theo họ thì chỉ còn con đường chết mà thôi!"

"Cha! Nhuế Nhuế mà đi thì cha sẽ chết!" Phương Nhuế Nhuế khóc ầm lên.

Tuy mới chỉ sáu tuổi, nhưng rất nhiều chuyện cô bé đã có thể hiểu được.

Hôm nay kẻ địch ở bên ngoài đại khai sát giới, thậm chí còn có một cường giả Đế cảnh. Thái Diễn Tông căn bản không thể chống đỡ được, bị diệt sạch chỉ là vấn đề thời gian.

"Đời này ta có thể sinh được một đứa con gái như con, cũng đáng giá rồi." Phương Trung Hãn nhìn con gái mình, ánh mắt toát lên niềm tự hào và kiêu hãnh vô bờ bến.

"Cha dùng bí pháp truyền tống con rời khỏi nơi này. Về phần đến nơi nào thì bản thân cha cũng không biết. Con nhớ cho kỹ, con chính là thiên tài! Thiên tài tuyệt thế! Nếu tránh được kiếp nạn lần này, con cố gắng tu luyện cho tốt, tương lai hãy báo thù rửa hận cho cha, và cho bốn nghìn ba trăm năm mươi người trên dưới Thái Diễn Tông!"

Phương Trung Hãn nói xong, lập tức khởi động pháp quyết truyền tống cấm chế.

Phương Nhuế Nhuế bị nhốt trong trận pháp không ngừng gào khóc, nhưng không có chút âm thanh nào truyền được ra ngoài.

Chỉ thấy máu huyết toàn thân Phương Trung Hãn bừng lên dưới da, sau đó ngưng tụ thành một pháp trận ở trước mặt.

"Uỳnh!"

Đúng lúc này, cửa lớn của mật thất bị phá vỡ.

Phương Trung Hãn biến sắc, phun ra một ngụm máu đen.

Pháp trận màu đỏ tươi trước mặt bắt đầu xoay tròn với tốc độ cực nhanh. Trong phút chốc, ánh sáng đỏ quái dị lóe lên trong mật thất, chói đến mức khiến người ta không mở nổi mắt. Không gian trong pháp trận bắt đầu vặn vẹo, nứt rách. Lúc này, cả không gian như một tờ giấy bị lưỡi dao cắt từng nhát thành vô số đường rạch.

"Muốn truyền tống à? Thật nực cười!" Một người đàn ông trung niên cao đến ba mét, trên thân hình to lớn vạm vỡ tỏa ra sự ngang ngược, hung hãn. Hắn cười lạnh một tiếng.

Cường giả Đế cảnh!

"Càn Khôn Tứ Tượng, nghịch!" Phương Trung Hãn rống lên một tiếng dữ tợn, vỗ một chưởng xuống pháp trận.

"Muốn chết!"

Cường giả Đế cảnh sầm mặt lại, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Phương Trung Hãn, đánh một chưởng khiến ông lập tức tan thành bụi máu.

Lúc này không gian trong pháp trận đã hoàn toàn bị cắt nát thành vô số mảnh. Cường giả Đế cảnh ngưng tụ chân nguyên toàn thân ở bên ngoài cơ thể, sau đó lao thẳng vào trong.

Chỉ chớp mắt, ánh sáng đỏ rực đang bao phủ toàn bộ mật thất đột ngột biến mất, không gian bị xé rách cũng trở lại bình thường.

...

Trên Thiên Trì Viên Bàn của đỉnh núi Thiên Tử, Tu Thần đang nằm trên ghế, nhàn nhã tự tại cắn hạt dưa.

[Đồ đệ Kinh Như Tuyết của ngài giết chết Lục Giác Hoành Văn Ngưu Yêu cấp sáu. Ngài nhận được một nghìn điểm lĩnh vực và mười nghìn điểm kinh nghiệm.]

Âm thanh của hệ thống xuất hiện trong đầu Tu Thần.

"Vẫn nên thu thêm nhiều đồ đệ. Sinh linh chi lực này còn có thể sai đồ đệ đi thu thập thay, thật là thoải mái." Tu Thần nhếch miệng cười nói.

Tu Thần không hề bất ngờ khi thấy Kinh Như Tuyết không xuống núi tới Võ Thần Tông. Dù sao nàng cũng vừa mới thăng cấp lên Thần Thông cảnh, cảnh giới vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Việc nàng biết đường đi tu luyện thêm rất đáng để Tu Thần vui mừng.

"Đúng rồi, ta còn chưa từng giết đồ đệ của mình. Phải chăng sinh linh chi lực của Kinh Như Tuyết vẫn chưa được ta thu hồi?" Tu Thần đột nhiên hỏi.

[Thời điểm đối phương thật lòng thật dạ bái ngài làm sư phụ, thì sinh linh chi lực đã được thu hồi rồi. Một trăm điểm lĩnh vực và một nghìn điểm kinh nghiểm chính là sinh linh chi lực của nàng ấy.] Hệ thống giải thích.

Phải thật lòng thật dạ ư?

Tu Thần cảm thấy hơi tiếc nuối. Hắn cứ tưởng rằng tùy tiện quỳ xuống dập đầu một cái nói mấy câu bái sư là xong. Mấy nhiệm vụ linh tinh này cũng đều là cách để thu hồi sinh linh chi lực mà thôi.

"Có phải là sinh linh chi lực của đồ đệ có thiên phú càng cao, phần thưởng nhận được cũng càng lớn đúng không?" Tu Thần hỏi.

[Chính xác. Thiên phú vốn thể hiện sự mạnh yếu của sinh linh chi lực, đương nhiên thiên phú càng cao thì sinh linh chi lực càng nhiều.] Hệ thống xác nhận.

Tu Thần nhìn bầu trời xanh thẳm không gợn mây, lầm bầm nói: "Ta có nên đăng quảng cáo tuyển sinh không nhỉ? Không được, tuyển nhiều rác rưởi về cũng vô dụng, còn làm giảm đẳng cấp của mình xuống."

"Phải thu được một đồ đệ thiên phú bậc chín! Không thì đưa vài tên cường giả đến đây để giết cũng được!" Tu Thần duỗi thắt lưng mỏi nhừ, ngáp một cái.

"Hử?"

Đột nhiên, hắn cảm nhận được có một thứ gì đó muốn xông vào lĩnh vực vô địch của hắn, nhưng bị chặn lại ở bên ngoài.

Không được Tu Thần cho phép, Thiên Vương lão tử cũng được thể dùng pháp trận không gian truyền tống thẳng vào bên trong.

"Hình như có người thông qua bí pháp không gian nào đó muốn truyền tống vào trong này?" Tu Thần lập tức khơi dậy hứng thú.

Lại có kẻ tới tặng kinh nghiệm nữa rồi.

Thế là, hắn trực tiếp mở quyền hạn cho đối phương truyền tống vào núi Thiên Tử. Sau đó, hai bóng người xuất hiện trước mặt Tu Thần. Một cô bé sáu tuổi và một người đàn ông cao lớn vạm vỡ.

"Một cô bé thiên phú bậc chín? Cục cưng tu vi Đế cảnh phỏng? Chẳng lẽ ta nói cái gì thì linh nghiệm cái đó sao?" Tu Thần đứng bật dậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất