Chương 66: Cảnh vạn tiễn phanh thây rất đẫm máu, trẻ con đừng xem
Thiên tài thiên phú bậc chín, là sự tồn tại tựa như lông phương, sừng lân. Đoán chừng toàn bộ Quảng Nguyên vực trừ Kinh Như Tuyết được chính hắn điểm hóa thì không còn ai nữa.
Nhưng bây giờ một cô bé thiên phú bậc chín sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mặt hắn. Bên cạnh còn có một tên đại hán hung thần ác sát Đế cảnh tầng ba.
Trong mắt Tu Thần, đại hán này chính là cục kinh nghiệm biết đi, hắn lại sắp có thêm mười nghìn điểm lĩnh vực và một triệu điểm kinh nghiệm rồi!
"Sao linh khí nơi này lại dồi dào như vậy? Còn đậm đặc hơn gấp trăm lần Trường Tiên tông của ta! Cung điện trên ngọn núi này đều được làm bằng bạch ngọc lưu ly sao?"
Hải Vô Ảnh nhìn quang cảnh xung quanh, đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó nét mặt chuyển sang vui mừng khôn xiết.
Tu luyện ở chỗ này chắc chắn là làm ít công to!
Trong lòng hắn lập tức quyết định tính toán chiếm ngọn núi này làm nơi tu luyện của mình!
"Hử? Đó là... Linh đan tiên thiên?"
Hải Vô Ảnh nhanh chóng phát hiện ra Kim Cầu ở dưới tán cây bên cạnh đình nghỉ mát trên Thiên Trì Viên Bàn, ánh mắt lập tức nóng lên, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
"Ha ha ha! Không ngờ, thật là không ngờ! Truyền tống tới nơi này theo con bé kia, không những phát hiện ra thánh địa tu luyện, mà còn gặp được Linh đan tiên thiên! Quả là ông trời phù hộ cho Hải Vô Ảnh ta! Ngay cả ông trời cũng muốn cho ta tiến vào Thánh Tôn cảnh!" Hải Vô Ảnh cười sằng sặc, không hề kiêng dè.
Tu Thần nghe vậy trợn trắng mắt, sau đó lại nhìn cô bé đang khóc rưng rức trước mặt mình.
"Tiểu muội muội, có chuyện gì vậy?" Tu Thần hỏi.
Cô bé đau lòng gần chết, mếu máo ngẩng đầu lên.
Cô bé này khóc đến sưng cả mắt rồi.
Gương mặt bầu bĩnh hồng hào hệt như quả hồng, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và khổ sở. Cô bé bị truy sát tới đây sao?
"Thúc thúc ơi, ông ta là người xấu. Ông ta giết cha của Nhuế Nhuế!" Phương Nhuế Nhuế chỉ vào Hải Vô Ảnh đang đứng giữa không trung cách đó không xa, nghẹn ngào nói.
Tu Thần liếc nhìn tên đại hán kia.
Đúng là đồ thần kinh, cứ liên tục cười như điên ở đó.
"Đừng gọi thúc thúc, gọi ca ca hoặc là thầy." Tu Thần nói.
Phương Nhuế Nhuế ngẩn người, đôi mắt đen lay láy đầy vẻ thông minh ánh lên nỗi sầu lo, nói với Tu Thần bằng giọng non nớt: "Ca ca, hắn rất xấu xa nhưng rất lợi hại. Ca ca trông có vẻ yếu ớt, ca ca mau chạy đi. Nhuế Nhuế không phải là đối thủ của hắn."
"Hắn là kẻ thù của muội phải không?" Tu Thần hỏi.
Phương Nhuế Nhuế gật mạnh đầu một cái, siết chặt nắm tay nho nhỏ.
"Muốn hắn chết không?" Tu Thần hỏi lại.
Cô bé mù mờ nhìn lại hắn.
"Ca ca, ca ca không đánh lại hắn đâu. Ngay cả Nhuế Nhuế ca cũng không đánh thắng được." Phương Nhuế Nhuế buồn bã mếu máo nói.
Tu Thần cười ha hả, lau nước mắt trên gò má cô nhóc, nói: "Muội chỉ cần nói cho ca ca biết, có muốn hắn chết không là được rồi."
"Muốn! Hắn đã giết chết cha! Nhuế Nhuế cũng muốn hắn không được sống nữa!" Phương Nhuế Nhuế nhớ lại cảnh tượng thân thể cha mình bị nổ tung, trong nháy mắt trở nên giận dữ.
Trẻ con bản tính vốn ngây thơ, khờ khạo, dù có tỏ ra hung dữ cũng không thể dậy lên được khí thế, thoạt nhìn còn có vẻ hơi đáng yêu.
"Các ngươi trò chuyện đủ chưa? Một phàm nhân, so ra còn kém cả một bé gái sáu tuổi, lại dám nói muốn báo thù giúp nó? Gọi sư tôn nhà ngươi lăn ra đây. Trường Tiên tông ta sẽ thu lại nơi này, trong vòng mười ngày phải giao nhận xong. Nếu không, ta sẽ diệt sạch tông phái của ngươi."
Hải Vô Ảnh bay tới trước mặt Tu Thần, tư thái ngạo mạn, giọng điệu ngang ngược, không cho bất cứ ai được nghi ngờ chất vấn. Hắn nhìn Tu Thần với ánh mắt như đang nhìn một con kiến.
Một thánh địa như thế này, đương nhiên không thể nào là nơi mà một phàm nhân có thể tùy tiện trú ngụ. Cho nên Hải Vô Ảnh cho rằng nơi này chắc chắn có một cường giả.
Nhưng hắn lại không thể cảm nhận được kẻ đó.
Song chẳng sao cả, nơi mà Trường Tiên tông muốn có không bao giờ có chuyện không chiếm được.
Nếu hắn có thể tự mình giải quyết chủ nhân của nơi này, vậy thì tất cả mọi thứ sẽ thuộc về một mình hắn. Còn nếu không giải quyết được, hắn sẽ quay về bẩm báo tông môn, đến lúc đó phần thưởng cũng rất lớn.
Tu Thần chẳng buồn liếc mắt nhìn đối phương, quay sang nói với Phương Nhuế Nhuế: "Vậy thì ca ca sẽ giết hắn, nhìn cho kỹ."
Đôi mắt long lanh nước của Phương Nhuế Nhuế ánh lên vẻ sợ hãi, cô bé thấp giọng nói: "Ca ca ơi, hắn thực sự rất lợi hại..."
'Không, hắn chỉ là một tên rác rưởi mà thôi." Tu Thần mỉm cười, sau đó vung tay phải lên.
Một tiếng "Ù" rất to vang lên, làm chấn động cả không gian.
Chỉ thấy bốn phía xung quanh Hải Vô Ảnh bỗng nhiên hiện ra hàng vạn thanh trường kiếm bằng ngọc lưu ly màu tím do linh khí ngưng tụ thành. Mỗi một thanh kiếm đều tỏa ra khí thế đủ để hủy thiên diệt địa.
Sắc mặt Hải Vô Ảnh lập tức tái nhợt, gương mặt vặn vẹo khó coi. Hắn hoảng sợ nhìn trường kiếm lơ lửng xung quanh mình.
"Điều... điều này là không thể! Làm sao có thể ngưng tụ linh khí thành thực thể được? Không thể nào!" Hải Vô Ảnh run giọng gào lên.
Nơi này thực sự quá quái dị!
Chạy là thượng sách!
Quay về bẩm báo tông môn, sau đó san bằng chỗ này!
Nghĩ vậy, Hải Vô Ảnh lập tức dịch chuyển tức thời, muốn chạy trốn. Nhưng một chuyện khiến hắn kinh sợ hơn đã xảy ra.
Hắn không thể sử dụng bất cứ năng lực gì! Thân thể bị khóa chặt giữa không trung, hoàn toàn không động đậy được.
Phương Nhuế Nhuế nhìn cảnh tượng phía sau cũng sợ hãi trợn tròn mắt, há hốc miệng.
"Cảnh vạn tiễn phanh thây quá đẫm máu, trẻ con đừng nhìn, ngoan." Tu Thần lấy tay che mắt cô bé, sau đó búng tay một cái.
"A..."
Vô số linh kiếm xuyên thủng thân thể Hải Vô Ảnh trong nháy mắt, cắt hắn ra thành vô số mảnh. Sau đó linh khí chấn động khiến hắn nổ tung, lập tức tan thành mây khói.
Cường giả Đế cảnh cũng chỉ là đồ bỏ đi như thế.