Chương 82: Tiếc thay con Hắc Hồ kia đến cả mẩu vụn cũng không còn
Bên trong miếu Thiên Thần, Tu Thần vô cùng thảnh thơi đeo kính râm phơi nắng.
Xung quanh yên tĩnh cực kỳ, không hề có những người khác.
Tu Thần đã cho mấy người kia xuống núi để tìm vài loại thủy sản mang về nuôi, bằng không trong Thiên Trì chẳng có gì cả, mà như thế thì còn ra gì nữa?
Thật ra chỉ cần Tu Thần muốn là hắn có thể làm ra được, nhưng cuộc sống như vậy thì còn gì thú vị.
Thu nhận đồ đệ và thuộc hạ chính là để sai khiến, hơn nữa đây cũng coi như là rèn luyện năng lực của bọn họ, đồng thời có thể thư giãn tâm trạng của bản thân.
Cứ ru rú trên núi tu luyện thì là thế nào?
Ừ, tốt nhất là gặp được mấy vị cường giả, lao vào đánh nhau, rồi dẫn về đây.
Mà đánh thắng hay thua cũng chẳng sao cả.
Không sợ các ngươi chết, chỉ sợ các ngươi không chết được.
Không chết được đồng nghĩa với việc bọn họ có thể tự mình giải quyết, cảnh giới tu vi ắt hẳn không cao mấy, phần thưởng sẽ không lớn.
Tu Thần rất thích cá lớn, hiện tại hắn còn chướng mắt mấy bé cưng vừa mới chân ướt chân ráo bước vào cấp bậc Đế cảnh. Hắn vẫn luôn mong ngóng bao giờ một tên Thánh Vương cảnh có thể tới đây, hoặc Thánh Tôn cảnh cũng được.
"Ai da, cũng không biết lời của cái tên Thương Nguyên Thánh Vực gì đó có đáng tin hay không. Nếu giết hắn, sư phụ của hắn sẽ lần theo dấu vết của ngọc giản sinh mệnh rồi tìm đến tận nhà. Vừa hay ta cũng chưa từng giết tên Thánh Tôn cảnh nào cả." Tu Thần chậc chậc nói.
Sau đó hắn lại cầm lon coca lạnh bên cạnh nhấp một ngụm.
"Hả?"
Tu Thần nhìn ra phía bên ngoài.
"Cũng được đấy chứ, lại là một con Hồ Yêu cấp bảy." Tu Thần nhếch miệng cười, sau đó thân thể của hắn lập tức biến mất khỏi chiếc ghế.
Thất Vĩ Viêm Hồ một mình nhẩn nha bước đi, yêu khí và khí tức trên người đều đã bị nàng ta thu lại.
Cơ Viêm không đi cùng nàng, hắn quả quyết từ chối.
Điều này khiến cho Thất Vĩ Viêm Hồ cảm thấy rất không vui.
Nhưng cũng hết cách rồi.
Trong lòng nàng ta biết rõ Thất Vĩ Hắc Hồ đã chết, còn chết một cách hoàn toàn triệt để.
Bộ tộc Viêm Hồ ở sơn mạch Thiên Loan có thể coi là một bộ tộc yêu quái cổ xưa, chúng cũng được xem như là dân bản địa ở vùng này.
Mà con Thất Vĩ Hắc Hồ kia lại không phải, nó được trưởng lão của bộ tộc Viêm Hồ - cũng chính là ông nội của Phần Vũ nhận nuôi.
Thiên phú của nó rất cao, cộng thêm khi còn bé miệng của Thất Vĩ Hắc Hồ ngọt cực kỳ, rất được ông nội của nàng ta thích, nhờ vậy mà chưa đến mấy ngàn năm nó đã tu luyện lên được tu vi cấp bảy.
Chẳng qua về sau lại xảy ra một vài xích mích nên Thất Vĩ Hắc Hồ đã rời khỏi bộ tộc Viêm Hồ, nhưng ngọc giản sinh mệnh của nó vẫn còn đặt ở trong tộc.
Vốn đã định cả đời này cũng không qua lại với Hắc Hồ, nhưng phụ thân của Phần Vũ nói rằng dù gì Hắc Hồ cũng lớn lên ở bộ tộc Viêm Hồ, ít nhất cũng phải giúp nó an táng thi thể.
Thật sự cũng hết cách, bộ tộc Viêm Hồ hiện giờ cũng chỉ có Phần Vũ là có tu vi cao nhất, nàng ta không đến thì chẳng ai có thể đến đây được cả.
Sau khi hỏi thăm nhiều nơi mới biết là phải đến núi Thiên Tử, nàng ta quả thật không dám đi một mình, thế nên mới muốn giựt giây Cơ Viêm để kéo hắn đi cùng.
Nhưng ai ngờ tên nhãi kia lại từ chối, không chừa lại đường sống nào.
"Ta cứ đi bộ như vậy, chắc sẽ không bị coi là kẻ thù đâu nhỉ ~ ?" Phần Vũ lầm bầm lầu bầu.
Nếu trực tiếp ngự không bay tới, nàng ta sợ sẽ bị xem là kẻ xâm phạm, còn chưa kịp thấy mặt thì đã bị giết chết.
Thực lực của Thất Vĩ Hắc Hồ cũng không kém nàng ta là bao, đến nó còn bị giết chết, nàng tự hiểu mình không phải đối thủ
Đi tới chân núi núi Thiên Tử, Phần Vũ nhìn dãy núi đồ sộ trước mặt, không khỏi tặc lưỡi.
"Cũng quá khoa trương rồi đó, đây là bậc thang được làm từ linh ngọc lưu ly sao? Đây e là bản lĩnh mà chỉ có cường giả Thánh Tôn cảnh mới có nhỉ?" Trong lúc nhất thời, Phần Vũ có chút muốn quay đầu rời đi.
Nhặt xác gì chứ, chọc phải cường giả Thánh Tôn cảnh, sợ là mẩu vụn cũng không còn.
"Hay là thôi, không chọc nổi. Vì nhặt xác cho tên súc sinh kia mà phải bồi thường mạng sống của bản tiểu thư, thật sự không đáng." Cuối cùng Phần Vũ lựa chọn từ bỏ, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Không định đi lên ngồi một chút sao?"
Tu Thần đột nhiên xuất hiện ở đằng sau nàng ta, hai tay hắn khoanh ở trước ngực, người dựa vào tấm bia đá của núi Thiên Tử.
Những gì Phần Vũ vừa mới lẩm bẩm, hắn đều nghe thấy hết.
Tu Thần vốn định giết nàng ta, nhưng giờ hắn lại đổi ý.
Phần Vũ lập tức xoay người, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp hiện lên một chút cảnh giác.
Sau khi nhìn thấy Tu Thần, nàng ta không khỏi ngẩn ra một lúc, sau đó bèn thở dài một hơi, thản nhiên cười nói: "Làm tỷ tỷ đây sợ muốn chết, tiểu đệ đệ tuấn tú đấy, ngươi là người hầu của vị tiền bối trên núi này đúng không?"
Phàm nhân không có tu vi, không phải là người hầu thì là cái gì?
Chẳng qua giọng điệu của nàng ta không hề có sự khinh bỉ và coi thường như các yêu quái khác, mà còn quan sát Tu Thần vài lần.
Tu Thần nhìn y phục trên người mình, trông hắn giống một tên người hầu lắm sao?
Chẳng qua hắn cũng không nói ra thân phận thật của mình, chỉ nói: "Phạm vi trăm dặm xung quanh đây, có rất ít yêu quái nào dám bén mảng."
Phần Vũ cười khẽ một tiếng, nàng ta híp mắt lại, cười tủm tỉm nói: "Ngươi có thể nói với chủ nhân của ngươi một tiếng rằng ta thật sự không có ác ý. Con Thất Vĩ Hắc Hồ tới đây mấy hôm trước cũng coi như là một nửa người thân của ta, ta chỉ muốn đến đây nhặt xác giúp nó mà thôi. Chết thì cũng đã chết rồi, là nó đáng đời, nhưng mà dù gì cũng phải mồ yên mả đẹp đúng không?"
Tu Thần mới hiểu ra.
Thì ra nàng ta tới đây là để nhặt xác?
Đáng tiếc, con Thất Vĩ Hắc Hồ kia đến cả cặn bã cũng không còn.
"Để bày tỏ bản thân không hề có ác ý, ta đã đi bộ hơn trăm dặm để tới đây. Chủ nhân của ngươi thần thông quảng đại như vậy, chắc chắn cũng đã nhìn thấy, thế nên mới phái ngươi xuống đây đúng không?" Phần Vũ nói.
Tu Thần chỉ nhún nhún vai, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Liệu có được không?" Phần Vũ hỏi dò.
"Không được, ngay cả tro cũng không còn, hay là ngươi tự mình đi lên trên một chuyến đi? Nói không chừng còn có thể tìm thấy một chút gì đó." Tu Thần cười nói.
Phần Vũ nhìn Tu Thần, sau đó cười tủm tỉm nói: "Vậy thì thôi, tỷ tỷ không đi lên đâu. Giúp tỷ tỷ nói với chủ nhân của ngươi một tiếng, rất xin lỗi vì đã quấy rầy, tỷ tỷ có chút chuyện nên rời đi trước. Lần sau nhất định sẽ tự mình tới cửa xin lỗi."
Vừa mới dứt lời, Phần Vũ chuẩn bị xoay người rời đi.
Tu Thần nhìn bóng dáng thướt tha yêu kiều kia, không khỏi nhếch miệng cười một tiếng.
Một tiếng vỗ tay vang lên.
Phần Vũ vừa mới bước ra một bước đột nhiên biến thành tro bụi, gió nhẹ thổi qua, nàng ta nháy mắt đã tan thành mây khói.
Lại là 10 vạn điểm lĩnh vực và mười triệu điểm kinh nghiệm tới tay.
Cục cưng đã mang theo kinh nghiệm tới cửa rồi thì làm gì có chuyện bỏ qua chứ.
Vẫn phải giết thôi, mặc dù ngay từ đầu con hồ yêu này không có thù hận hay sát ý gì với Tu Thần.
Ở bên trong Lĩnh Vực Vô Địch của hắn, bất kỳ loại cảm xúc nào cũng không thể giấu diếm được.
Nhưng đã là người thân, vậy tại sao lại thờ ơ với việc Thất Vĩ Hắc Hồ bị giết như vậy? Kết hợp những lời nói lúc trước và thái độ hiện giờ của nàng ta, có vẻ như là không hề tình nguyện đi làm chuyện này.
Con hồ yêu này xem ra cũng thú vị đấy.
Vì thế Tu Thần lại hồi sinh nàng ta.
"Vừa nãy ta bị làm sao vậy?"
Phần Vũ vô cùng hoảng sợ nhìn hai tay của mình, sau đó lại sờ thân thể từ trên xuống dưới một lượt, cũng chưa phát hiện ra có điểm nào không đúng.
Nhưng rõ ràng vừa rồi có một khoảnh khắc nàng ta cảm thấy bản thân không hề có một chút ý thức nào, giống như rơi vào một thế giới hỗn độn không thể tìm thấy đường ra vậy.
Điều này khiến cho Phần Vũ không khỏi sinh ra lòng phòng bị.
Chẳng lẽ vị cường giả trên núi kia không muốn cho mình đi sao?
Nhưng rõ ràng ta cũng chưa đắc tội gì với hắn mà, chẳng lẽ cứ đi vào phạm vi trăm dặm là kiểu gì cũng bị đánh?
"Nhìn bộ dáng của ngươi, có vẻ như cũng không có quan hệ tốt với tên Thất Vĩ Hắc Hồ kia nhỉ? Đã cất công đến đây rồi, không ở lại chơi mà đã muốn về luôn sao?" Tu Thần thấy Phần Vũ trở nên vô cùng cảnh giác và thận trọng, hắn bèn mỉm cười hỏi.
Cô nàng hồ ly này, bất kể là vóc dáng hay là tướng mạo, tất cả đều vô cùng khó lường. Hơn nữa một cái nhăn mày một tiếng cười thôi cũng tỏa ra sức quyến rũ vô hạn, khiến con người ta không thể nào chịu đựng được.
Không giống bộ dáng lúc hóa thành hình người của con hồ ly đực kia, thật sự là rất xấu, mặt tam giác mắt hình đậu xanh, giống như sợ người khác không biết nó là quái vật hay sao ấy.
Đương nhiên, Tu Thần cũng không phải là người bình thường. Thuật vũ mị tự có trên người Viêm Hồ quả thực không có tác dụng gì đối với hắn.