Chương 1 - Trở về nhân gian
Thiên địa sơ khai, vạn vật nảy sinh, lịch sử mênh mông, như biển gầm lại tựa như núi vỡ, cô tịch trôi qua thời gian vô tận.
Người sống một đời, cây cỏ sống một mùa thu, từ giáng sinh đến chập tối, cho đến hóa thành khô xương, đây là số mệnh của người phàm.
Đế Hoàng thời xưa, cả người ốm đau, vì cầu bất tử, bái thương thiên, tìm trường sinh, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một bộ xương khô, vùi sâu vào trong đất vàng.
Sinh lão bệnh tử, phàm nhân bi ai, không người nào có thể đánh vỡ luật thép này.
...
Đoạn Tràng sơn, núi cao vạn trượng, nguy nga cao kinh người, là một trong bát đại kỳ sơn thế giới, ở trong lãnh thổ Hoa Hạ.
Cả ngọn núi dốc đứng, trơn truột như bôi dầu, phi điểu không rơi, mãnh thú vô tung, nếu người phàm muốn trèo lên đỉnh núi, bất quá chỉ là mơ mộng hảo huyền, từ điểm này cũng có thể nhìn ra thế núi hiểm trở tột cùng.
Đỉnh Đoạn Tràng sơn, gió bắc lạnh thấu xương.
Diệp Hiên quan sát biển mây bao la, trong mắt có vẻ cô tịch cùng tang thương vô tận, giống như vạn sự vạn vật trên đời cũng không thể gây nên chút sóng cho hắn.
- Thời gian trôi nhanh, tuế nguyệt vội vã, thế mà bốn năm đã qua đi, mọi người... Còn nhớ ta không?
- Hoặc là... Sớm đã cho rằng ta bị vùi sâu vào đtrong ất vàng?
Diệp Hiên có một bí mật lớn bằng trời, hắn vốn là người bệnh bạch cầu thời kỳ cuối, là một kẻ chắc chắn phải chết, bốn năm trước hắn rời khỏi đô thị sầm uất đi tới Đoạn Tràng sơn, muốn ở đây đến cuối đời, nhưng trời xanh lại cho hắn một cơ hội, mở ra cho hắn một cánh cửa phủ đầy bụi, làm cho hắn sống đến bây giờ.
Không, không chỉ là sống sót, thời gian bốn năm trôi qua, Diệp Hiên đạt được một ít gì đó, cũng mất đi một ít gì đó, lấy được là lực lượng, mất đi... Có lẽ là lòng thương hại đã từng có.
- Trời sinh vạn vật đều có sinh tử, hôm nay Diệp Hiên phá kén thành bướm, trọng sinh thành người.
Ùng ùng.
Như sóng to gió lớn, lại tựa như loạn thạch xuyên qua khoảng không, ngay khi tiếng nói Diệp Hiên vừa vang lên, tia sét cắt ngan khoảng không, hàng vạn hàng nghìn tia sét giăng khắp nơi ở trong tầng mây, sâu trong Đoạn Tràng sơn càng truyền đến hàng vạn hàng nghìn tiếng thú hống, giống như đang nhân chứng lời thề của Diệp Hiên.
Mây gió hội tụ, lôi đình trên không.
Diệp Hiên bước ra một bước, hư không nổi lên sóng lớn vô tận, cả người dĩ nhiên hóa thành một tia sáng, biến mất trên đỉnh Đoạn Tràng sơn.
...
Hàn phong gào thét, tuyết rơi bàng bạc, trời đang vào mùa đông, người đi nói tốp năm tốp ba, trên đường cũng rất ít xe cộ, một thân ảnh tiêu điều đi về phía trước trong thời tiết tuyết bay đầy trời.
Hoa tuyết bay lượn phiêu linh không ngừng rũ xuống trên áo Diệp Hiên, thân thể đơn bạc vững vàng đi về phía trước, cho đến Diệp Hiên khi dừng lại đã đứng ở trước cửa một bệnh viện.
Thành phố Giang Nam, bệnh viện Nhân Dân Đệ Nhất.
Một tấm biển, nên trắng chữ đen, chiếu vào trong mắt Diệp Hiên.
- Bốn năm, ta lại về tới đây!
Diệp Hiên khẽ nỉ non, trong mắt có một tia đau khổ xẹt qua.
Bốn năm trước, hắn mắc bệnh nan y, tiến hành trị liệu ở bệnh viện này, càng tiêu hết hết thảy tích súc trong nhà, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một sổ khám bệnh phải chết.
Diệp Hiên nhớ rõ, ánh mắt tuyệt vọng của mẹ, em trai nắm chặc hai quyền, em gái khóc đỏ hai mắt... Còn có người cha lạnh lùng vô tình kia đưa tới một phong thư.
Cũng trong một ngày kia, Diệp Hiên thừa dịp đêm tối trốn ra khỏi bệnh viện, bởi vì hắn không muốn chết ở trước mặt người thân của mình, để bọn họ khổ sở khi mình ra đi.
Lại về chốn cũ, cảnh còn người mất.
Thời gian bốn năm trôi qua, không có ai biết hắn từng trải cái gì, hắn có thể sống đến bây giờ, chính là đi ra từ bên trong biển máu xương trắng, những chuyện đã từng trải qua không thể diễn tả bằng lời.
Như con thuyền nhỏ trên biển máu, dùng hết can đảm, gian nan giãy dụa ở sống và chết, sống lại từ bên trong rách nát và tịch diệt... Máu... máu tươi vô tận... Thê lương mà mỹ lệ...
Diệp Hiên ngẩn ngơ, cuộc sống bốn năm trải qua giống như ác mộng màu máu, hắn rơi vào trong hồi ức thật sâu, biểu tình trên mặt khi thì vặn vẹo, khi thì bạo ngược, cho đến khi một tiếng nói đột ngột truyền đến mới để cho hắn thông suốt tỉnh dậy.
- Này, tiểu tử, trời lạnh như thế đừng đứng ở ngoài đường, có phải cậu gặp chuyện gì khó khăn hay không?
Một người đàn ông mặc đồng phục an ninh khoảng năm mươi tuổi mở cửa phòng an ninh, bước nhanh tới chỗ Diệp Hiên.
- Lão nhân, tôi không sao đâu, xin hỏi bác sĩ Hạ Thu có ở đây không?
Diệp Hiên hỏi.
- Cậu nói là Hạ Thu chủ nhiệm?
- Tới tới tới, vào nhà trước lại nói.
Người bảo vệ trông cửa vừa nói chuyện, vừa kéo Diệp Hiên đi vào trong phòng canh cổng, cho đến khi hai người đi vào trong phòng, không để gió lạnh, tuyết phía ngoài ảnh hưởng.
- Ừm?
Do ở ngoài có gió mạnh và tuyết rơi nhiều, người bảo vệ cũng không có nhìn rõ ràng quần áo Diệp Hiên, vừa nhìn mới phát hiện, người tuổi trẻ trước mắt, sợi tóc dính đầy bụi trắng, người mặc một áo lót màu đen, điều này làm cho ông nhướng mày.
- Tôi chắc đã già thật rồi, không thể so được với mấy người tuổi trẻ thời đại này của các cậu, trời đông giá rét mà cậu mặc bộ đồ như không mặc, sao không mặc thêm đồ giữ ấm ở bên trong, nếu thân thể nhiễm bệnh, thì chính cậu chịu khổ chứ ai vào đây.
Ông lão lắc đầu thở dài, chỉ nghĩ Diệp Hiên là thanh niên đi theo trào lưu.
Diệp Hiên cười nhạt một tiếng, từ khi hắn đi ra Đoạn Tràng sơn, một khắc cũng không có dừng lại nghỉ, thẳng đến thành phố Giang Nam, y phục trên người tự nhiên cũng không có thay đổi, quả thực có vẻ hơi khác loại.
Chỉ là Diệp Hiên cũng không có giải thích, hắn cũng không thể nói cho ông lão về chuyện mình đã trải qua bốn năm này.