Chương 75 - Trốn tới nhân gian (2)
- Tru Thiên kích!
Tiếng thét bể sơn hà, nứt Cửu U, mi tâm Diệp Hiên sáng lên, Tru Thiên kích theo mi tâm hắn nổ bắn ra, theo chiến trường huyết hải rung động ầm ầm, Tru Thiên kích trực tiếp hóa thành nghìn trượng, vắt ngang ở giữa bầu trời.
- Pháp tướng thiên địa!
Ùng ùng!
Sơn hà rung chuyển, huyết hải lật trời, chuyện kinh khủng xảy ra, cơ thể Diệp Hiên bảy thước chợt phóng lớn, cho đến khi hóa thành nghìn trượng, thời gian Tru Thiên kích cuồng bạo ông hưởng, trực tiếp bị hắn nắm trong tay.
- Tiểu bối, ngươi chẳng qua cũng chỉ là Độ Kiếp hậu kỳ, còn chưa thành tựu quả vị tiên nhân, mặc dù có Tru Thiên kích ở trong tay, nhưng làm sao có thể ngăn cản được chúng ta?
Ngàn vạn huyết hồn đang gầm thét, lệ khí khủng bố đang nảy sinh, huyết quang vô tận như nước hoàng tuyền trút xuống, bay thẳng bao phủ tới Diệp Hiên.
- Giết!
Đại kích đánh ra, huyết quang đổ nát, không đợi huyết quang xâm thân, Diệp Hiên đã đánh ra một kích, trực tiếp đem ngàn vạn huyết hồn tan biến thành tro, chỉ là những huyết ảnh này lại nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ, ngoại trừ khí tức hơi có vẻ suy yếu, hiển nhiên cũng không có thu được tổn thương quá lớn.
- Diệp Hiên, thi triển luyện thần quyết.
Nguyên Linh thì nhắc nhở hợp thời.
- Thần chiếu nhật nguyệt định càn khôn, ma loạn thương hải hóa ruộng dâu. Luyện!
Bất Tử Tiên Kinh, sát tiên diệt thần, là luyện thần quyết, càng là một loại cảm giác thuật pháp trong Bất Tử Tiên Kinh, chỉ là cái chủng thuật pháp này Diệp Hiên cũng chỉ mới tu luyện qua, đây cũng là lần đầu tiên hắn triển lộ ra.
Ông!
Tru Thiên kích tóe phát huyết quang thông thiên, kinh văn cực kỳ huyền ảo theo trong miệng Diệp Hiên thốt ra, hắn vung mạnh đại kích nghìn trượng, từng mảnh ánh sáng đỏ nhạt thành hình ở trong hư không, cho đến khi hóa thành một đại thuật sát thần, bay thẳng cắn giết tới ngàn vạn huyết ảnh.
- Luyện thần quyết, dĩ nhiên là luyện thần quyết?
- Đi mau!
Tám phương truyền đến âm thanh sợ hãi, ngàn vạn huyết ảnh cuồng bạo chạy trốn tới không gian bích lũy, nhưng dưới đại thuật sát phạt của Diệp Hiên, không biết có bao nhiêu huyết ảnh băng diệt thành tro.
- Nhanh lên… ngăn bọn họ lại.
Đối mặt loại chuyện này, Nguyên Linh sợ run hét to hơn, hắn có lòng trợ giúp Diệp Hiên một tay, nhưng hắn chỉ là một khí linh, tự thân cũng không có thực lực cường đại cỡ nào.
Sơn hà rung chuyển, huyết hải lật thiên, ngàn vạn huyết ảnh cuồng bạo chạy trốn, mặc dù Diệp Hiên có thực lực cực kỳ khủng bố, nhưng muốn ngăn cản từng người, cũng là có chút trắc trở.
- Tiểu bối, hôm nay chẳng qua chúng ta là tàn hồn, chờ đến khi hút đầy đủ huyết nhục tinh khí, tất nhiên sẽ tới tìm ngươi.
Giọng cười giả tạo truyền đến, một ít huyết ảnh cường đại phát ra tiếng, bọn họ kích thích cuồng hô, trực tiếp xuyên qua không gian bích lũy, trong nháy mắt biến mất giữa ở chiến trường huyết hải.
Mà bị Diệp Hiên ngăn xuống huyết ảnh tàn hồn, khí tức quanh người càng cực kỳ tàn nhẫn, đối mặt thi triển luyện thần quyết Diệp Hiên, bọn họ biết không phải là đối thủ, điều này cũng làm cho bọn họ sinh lòng ngọc thạch câu phần chi tâm.
- Mặc dù chúng ta trốn không thoát chiến trường thượng cổ này, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ tốt hơn.
Huyết ảnh rít gào, tự bạo tàn hồn, một cực kỳ khủng bố lực lượng sinh ra mà ra, ở thời gian Diệp Hiên còn chưa phản ứng kịp, cổ lực lượng này trong nháy mắt đánh vào không gian bích lũy trên, làm cho cái chỗ này phá toái không gian, chợt phóng đại nghìn lần.
Gào!
Huyết hải bốc lên, thú hống không dứt, chỉ thấy cái kia huyết hải hai bờ sông dị thú, hoàn toàn không để ý tới Diệp Hiên sở nở rộ uy năng, tranh nhau hướng không gian bích lũy bỏ chạy đi.
- Đáng chết!
Nhìn tình trạng đột phát, sắc mặt Diệp Hiên rất âm trầm, pháp tướng thiên địa hóa thành nghìn trượng thân thể triệt để bạo động, Tru Thiên kích cuồng bạo lộn xộn, hướng những thứ này huyết hải dị thú oanh sát đi.
Gào!
Huyết thủy khắp nơi thiên, cụt tay cụt chân, ở Diệp Hiên vô tận sát lục trong, không biết bao nhiêu dị thú bỏ mạng, nhưng vẫn có số lượng lớn dị thú đi qua không gian bích lũy, trốn hướng nhân gian giới.
Nhiều lắm, sinh linh trong chiến trường huyết hải thật sự nhiều lắm, mặc dù Diệp Hiên cuồng bạo oanh sát, cũng ngăn cản không được bọn họ hướng nhân gian giới chạy trốn.
- Nguyên Ma!
Chợt!
Một tiếng thê lương rống to hơn, tự trong miệng Nguyên Linh thốt ra, quanh thân hắn nở rộ quỷ dị hắc quang, Bất Tử Tiên Kinh do thanh đồng đúc thành tóe ra ma khí cực kỳ đáng sợ, trong nháy mắt đem không gian bích lũy phong bế, cũng để cho rất nhiều dị thú sắc mặt sợ hãi, theo sau tranh nhau lui trở về huyết hải ở giữa hai bờ sông.
Tĩnh, vắng vẻ, rất vắng vẻ.
Trên núi thây biển máu, ma khí lượn quanh Bất Tử Tiên Kinh, không gian bích lũy hoàn toàn bị phong bế, chỉ là sinh linh đã chạy ra chiến trường huyết hải lại làm cho sắc mặt Diệp Hiên rất âm u.
- Diệp Hiên!
Một tiếng uy nghiêm rống giận truyền vào trong tai Diệp Hiên, chỉ thấy một hư ảnh đen như mực theo trong Bất Tử Tiên Kinh đi ra, cho đến hắn đi tới bên cạnh Diệp Hiên, huyết mâu trong hư ảnh hắc sắc đỏ bừng, tựa như muốn cắn người khác.
- Nguyên Linh?
Nhìn Nguyên Linh trước mắt biến hóa quỷ dị, Diệp Hiên híp lại hai tròng mắt, trong mắt có xẹt qua vẻ khó lường.
- Ngươi tên khốn kiếp này, nếu ngươi sớm một chút ra tay, làm sao có thể làm cho bọn người kia chạy trốn tới ngoại giới?
Nguyên Linh nổi giận rít gào, hắc khí quanh thân cuồn cuộn như nước thủy triều.
- Ngươi biết, nếu để cho người Địa Tiên Giới phát hiện chiến trường thượng cổ vẫn như cũ tồn tại, không chỉ là ta, ngay cả ngươi cũng đều phải bị một hồi đại kiếp.
Nguyên Linh táo bạo tột cùng, lên tiếng trách cứ Diệp Hiên.
- Cho ta một lời giải thích.
Sắc mặt Diệp Hiên không có gợn sóng, hai tròng mắt hắn nhìn thẳng Nguyên Linh hắc hóa, trong mắt càng di chuyển hiện một tia sát cơ cực kỳ mịt mờ.