Chương 6
Ngày thứ hai sau khi ta hồi phục ký ức.
Hiếm thấy Thẩm Quy chủ động ở nhà bầu bạn cùng ta.
Mà ta thì viện cớ trong nhà bạc dự trữ chẳng còn bao nhiêu, đuổi khéo hắn ra ngoài.
Hắn yên tâm rời đi, về kinh giúp bạch nguyệt quang của hắn bày mưu tính kế.
Còn ta thì có Ô Tang Dữ đi theo, lặng lẽ tới Tàng Nguyệt Tửu Lâu lớn nhất trấn.
Trên đời này, chỉ có phụ hoàng biết nơi này là sản nghiệp riêng của ta.
Còn chưởng quầy ở đây – Trần Nhất – lại là cựu thủ lĩnh của Tiềm Long Vệ.
Năm xưa, khi phiên vương mưu phản, Trần Nhất vì cứu phụ hoàng mà bị trọng thương, đôi mắt cũng mù lòa.
Ta ghi nhớ ân nghĩa, tìm được người phù hợp trong tử tù để thay mắt cho ông, giúp ông lại thấy ánh sáng.
Cũng ban cho ông quản lý tửu lâu này, coi như một chốn nương thân.
Không ngờ, nơi này lại thành đường lui duy nhất của ta.
Vừa gặp, ông đã lập tức nhận ra ta.
Những bức thư ta tự tay viết, cũng do chính ông chuyển đến các phủ tướng quân từng chịu ơn ta năm xưa.
Tâm trí đang miên man thì bị một tiếng gọi cắt ngang.
Thẩm Quy ngơ ngác nhìn ta, giọng nói khàn khàn khó khăn mở lời:
“An An… nàng đã nhớ lại rồi sao?”
Trên người hắn vẫn là triều phục của Nhiếp chính vương, thấy ta nhìn, hắn không khỏi siết chặt tay áo.
Bộ dạng đó—vừa cố tỏ ra tình thâm, lại không dám tiến tới—khiến ta chỉ thấy buồn nôn.
Ta chẳng nói lời nào, hắn lại tưởng đã yên tâm, bước tới định nắm lấy tay ta.
“Nương tử, Tuế Vũ còn đang ở trong tay Tiềm Long Vệ, nàng nhất định có thuốc giải đúng không?”
“Nàng cứu nàng ấy đi, ta sẽ đưa nàng về kinh. Nàng muốn làm Nhiếp chính vương phi hay chu du tứ hải, ta đều theo nàng.”
“Nàng ấy là muội muội duy nhất của nàng, nàng—”
Ta không thèm nghe hắn nói hết, giơ tay tát cho một cái.
“Chát!”
Một tiếng vang dội, gò má hắn lập tức in dấu bàn tay ta, vẻ mặt sững sờ kia thật buồn cười.
Nhưng rồi hắn lại nhìn ta, hạ giọng van vỉ:
“Nương tử, nàng giận ta vì chuyện cổ độc mất trí đúng không? Là ta hiểu ra quá muộn… nàng tin ta, người ta yêu duy nhất là nàng.”
“Tuế Vũ chẳng qua chỉ muốn ngai vàng. Là thứ nàng không cần tới… chỉ cần nàng cứu nàng ấy, ta sẽ cùng nàng rời khỏi Trần quốc, đến Giang Nam mà nàng hằng mong…”
Ta nhíu mày, giơ tay tát thêm một cái cắt ngang lời hắn:
“Im miệng! ‘Tình yêu’ của ngươi bản cung không nhận nổi, giữ lại mà nói với Trần Tuế Vũ đi.”
Sau đó ta nhìn về phía vị võ tướng đang quỳ bên cạnh, lạnh nhạt phân phó:
“Nghịch thần Thẩm Quy mưu hại tiên hoàng, bắt giữ hắn!”
“Nếu dám phản kháng—giết tại chỗ!”
Ta từng có chí nguyện hành y tế thế, không sai.
Nhưng đến phụ hoàng và mẫu hậu cũng không cứu được, ta còn tư cách gì nói chuyện cứu người?
Huống hồ, đôi tay này giờ ngay cả cây ngân châm cũng không cầm vững.
Nửa năm trước, Thẩm Quy nam hạ cứu nạn, lại bị dính líu vào một vụ án tham ô chấn động triều đình.
Phụ hoàng nổi giận, hạ lệnh toàn bộ quan viên có liên quan đều phải xử tử.
Ta quỳ trước ngự thư phòng một ngày một đêm, đầu gối toạc máu mới khiến phụ hoàng nới lỏng.
Sau đó ta dẫn người cấp tốc đến Giang Nam điều tra.
Lần theo dấu vết, phát hiện kẻ chống lưng cho vụ án kia chính là một trong Bát Phiên Vương.
Rồng mạnh cũng không đè nổi rắn địa phương, ta suýt chết tại đó.
Cũng may, cuối cùng ta thắng.
Phiên vương bị tống ngục, còn ta thì tự nguyện chịu hình phạt ép cung vì xúc phạm long nhan.
Phụ hoàng xót ta, nhưng quân vương là quân vương, ta có thể tùy hứng, nhưng không thể liên lụy phụ hoàng.
Tay ta còn chưa lành, phụ hoàng đã chết trong biến cố cung đình.
Nghĩ tới đây, ta cúi nhìn Thẩm Quy đang bị ép quỳ dưới chân, gương mặt tràn đầy nhục nhã.
Ta rút kiếm từ một vị võ tướng, đâm thẳng vào mu bàn tay hắn.
Thấy hắn đau đến vặn vẹo khuôn mặt, ta nở nụ cười lạnh:
“Thẩm Quy, giấc mộng của ngươi đến đây là hết rồi.”
Hắn tái mặt, không chịu tin sự thật.
Hắn hỏi tại sao những võ tướng kia lại trung thành với ta như vậy.
Ta vỗ vỗ mặt hắn, khinh thường nói:
“Bởi vì họ biết báo ân, trung quân ái quốc.”
“Còn ngươi, chỉ là con chó phản chủ—ai thèm xem trọng ngươi?”
Hắn nghiến răng: “Trung quân ái quốc? Cửu công chúa Trần Tuế Vũ mới là tân hoàng!”
Ta như nghe được một trò cười:
“Nhiều năm nay, bản cung mới là thái tử mà triều đình ai nấy đều rõ.”
“Họ trung thành với bản cung – kẻ được định sẵn kế vị, chứ không phải nữ hoàng mượn đường mà lên kia. Đồ ngu.”
Không muốn phí lời với hắn thêm nữa, ta trực tiếp vung kiếm chặt đứt hai tay hắn.
Trong tiếng hét đau đớn đầy tuyệt vọng của hắn, ta mím môi cười nhạt:
“Năm đó bản cung vì ngươi mà suýt mất đôi tay vì cực hình, hôm nay—trả lại cho ta đi.”
Hắn trợn mắt, đau quá mà ngất lịm.
“Ta đã nói, ngươi do dự sẽ tự hại mình, sao lại không nhớ lời?”
Ta lắc đầu, phất tay bảo lão Trần cầm máu giữ mạng cho hắn.
Rồi ta quay đầu, nhìn về phía Ô Tang Dữ đang ngồi phịch bên ghế đá.