Chương 7
Ngay vừa rồi, hắn gần như muốn xé rách đôi mắt để lao đến cứu Thẩm Quy.
Nhưng chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, không sao phát ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả diễn ra trước mắt.
Hắn nhìn ta, trong mắt tràn đầy nỗi đau đớn và oán hận như bị phản bội.
Có lẽ vì đã lâu ngày tiếp xúc với cổ trùng, chỉ một lúc sau, hắn đã có thể lên tiếng.
“Nghĩa huynh yêu tỷ như thế, sao tỷ có thể chặt đứt hai tay của huynh ấy?!”
“Những chén máu tim ấy, chẳng lẽ tỷ đã quên hết rồi sao?”
Nghe giọng hắn khàn đục như tiếng cào gỗ mục, ta cau mày không vui.
Rồi như hiểu ra điều gì, ta nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi:
“Hắn đã yêu ta đến vậy, thì dù có mất cả hai chân cũng sẽ tha thứ cho ta chứ?”
Ô Tang Dữ nhìn ta đầy không thể tin nổi.
“Sao tỷ có thể nói ra những lời ác độc như vậy?”
“Rõ ràng ngày trước lúc cứu ta, tỷ không hề như thế…”
Hắn chưa kịp nói xong, ta đã giơ tay, mũi kiếm dí sát cổ hắn.
“Ác độc sao? Loại cổ độc giết chết phụ hoàng ta, không phải do ngươi đưa cho Thẩm Quy à?”
Nhắc tới chuyện ấy, ánh mắt chỉ trích trong mắt Ô Tang Dữ lập tức thay đổi, hắn vội túm lấy lưỡi kiếm, vội vã nói:
“Tỷ… khi đó ta còn chưa biết thân phận của tỷ, ta xin lỗi, ta không cố ý…”
Giọng hắn đầy hối lỗi, lại cầu xin sự tha thứ, đến mức quên mất cả việc vừa rồi còn chỉ trích ta là độc ác.
Thì ra, chỉ cần có lý do, là có thể được tha thứ sao?
Ta nheo mắt lại — hào quang nữ chính thật đúng là khiến người ta ngu muội.
Những dòng bình luận trên không ngừng cuồn cuộn:
【Trời ơi, đang đọc ngược văn mà? Nữ chính lại chém đứt tay nam chính?! Sốc đến chết mất!】
【Đừng ngược Ô Tang Dữ của tôi mà, hắn đâu biết gì đâu, hắn chỉ là một tên cuồng huynh thôi... còn giúp nữ chính mời đại phu trị tay nữa mà!】
【Mấy người trên đừng có hai tiêu chuẩn như vậy chứ? Một câu “không biết” là được tha thứ à? Đó là phụ hoàng yêu thương An An nhất đấy!】
Ta không thèm nhìn những dòng chữ đó nữa, mà chỉ lặng lẽ quan sát Ô Tang Dữ, bỗng dưng bật cười.
Hắn tưởng ta mềm lòng, cũng cười theo:
“Tỷ à, vừa rồi là ta nói sai, tỷ vốn luôn là người hiền lành dịu dàng…”
“Chỉ cần tìm được y tiên Thanh Chi, tay của nghĩa huynh vẫn có thể nối lại được, đến lúc đó tỷ nguôi giận rồi thì…”
Hắn còn chưa nói hết câu, ta đã giơ chân đá mạnh vào bụng hắn.
Hắn bị hất khỏi ghế đá, vừa mới ngẩng đầu lên thì ta đã vung kiếm chém xuống, chặt đứt đầu hắn.
Cái đầu lăn lông lốc đến bên chân ta, đôi mắt trừng to đầy không thể tin nổi.
Ta thì chỉ nhíu mày, tỏ rõ vẻ ghê tởm, đá đầu hắn sang một bên:
“Nếu sớm biết ngươi sẽ thành thế này, bản cung tuyệt đối đã không cứu ngươi.”
Ta trao lại thanh kiếm cho vị võ tướng đứng bên, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, lạnh giọng nói:
“— Hồi cung!”
Sau ba tháng xa cách, ta lại trở về hoàng cung.
Ta đứng trước thư phòng của phụ hoàng, thật lâu không nói một lời.
Như thể chỉ cần ta không đẩy cánh cửa ấy, phụ hoàng vẫn sẽ ngồi nơi long ỷ, phê duyệt tấu chương.
Rồi khi ngẩng đầu nhìn thấy ta, người sẽ nghiêm khắc nhưng cũng đầy yêu thương mà nói:
“Tiểu Thất, con là thái tử tương lai, sao có thể ngày ngày chạy theo một thần tử được?”
“Tiểu Thất à, phụ hoàng đã già rồi, con không thể tiếp tục nghịch ngợm nữa. Ngôi vị ấy, chỉ có thể là của con.”
“Tiểu Thất…”
Mơ hồ trong ảo ảnh, ta dường như thật sự thấy được phụ hoàng.
Người đứng trước mặt ta, vẫn khoác trên mình long bào màu vàng rực.
Trên gương mặt vốn nghiêm nghị giờ lại thêm vài phần từ ái.
Người xoa đầu ta, trong mắt tràn đầy dịu dàng và yêu thương.
“Tiểu Thất của phụ hoàng… đã trưởng thành rồi.”
Mắt ta nóng lên, không kìm được mà rơi lệ.
Ta nhẹ nhàng vươn tay, cẩn thận nắm lấy tay áo của người.
“Phụ hoàng đừng đi…”
Dù có cố gắng cách mấy, cũng chỉ là vô vọng.
Khi đẩy cánh cửa thư phòng ra, bên trong yên tĩnh đến lạnh người.
Ta nén lại bi thương, bắt đầu xử lý chính sự theo đúng cách mà phụ hoàng từng dạy ta.