*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy người như trút được gánh nặng, Vương Tranh còn nháy mắt với Lâm Nhất một cái tỏ vẻ xin lỗi.
Chẳng mấy chốc, trong lều chỉ còn lại hai người là Lâm Nhất và Hân Nghiên.
“Đệ tự cởi hay là để ta cởi”.
Hân Nghiên chớp đôi mắt quyến rũ, long lanh ánh nước, câu hồn đoạt phách, cô cười yêu kiều, khí chất thể hiện ra đẹp đến mức khiến người ta khó chống lại được.
Lâm Nhất biết sư tỷ đang trêu mình, bèn cười nói: “Để ta tự cởi”.
Sau đó hắn cũng không kiểu cách, lập tức cởi áo ra, để lộ nửa người đầy vết thương mới.
Ngoài vết thương gần như nhìn thấy xương trước ngực còn có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, là vết thương để lại khi hắn giao thủ với người khác.
Trong đó có không ít vết máu chưa khô, còn chưa đóng vảy.
Nụ cười quyến rũ trên mặt Hân Nghiên biến mất, cô đưa tay ra, một giọt nước có u quang chớp loé xuất hiện trong lòng bàn tay cô. Đây là Thái Âm Chi Thuỷ, võ hồn của Hân Nghiên sư tỷ, có hiệu quả chữa thương.
Nhưng nó không thể sử dụng bừa bãi, vì một khi sử dụng sẽ cần thời gian rất lâu mới có thể khôi phục.
Hân Nghiên không nhiều lời, dùng Thái Âm Chi Thuỷ rửa vết thương cho Lâm Nhất một lượt.
Sau đó cô lấy vải thưa đã được ngâm linh dịch ra, cẩn thận băng bó cho Lâm Nhất, nét mặt nghiêm túc không chút qua loa.
Nhìn kỹ mới thấy, Hân Nghiên thật sự là đệ nhất mỹ nhân của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Cô trời sinh quyến rũ, dáng người uyển chuyển, dù không nói một lời nhưng vẫn rất hấp dẫn. Chỉ cần người nào không đủ định lực thì sẽ khó mà kiểm soát suy nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu.
Lúc này, cô bận rộn trước sau, thở ra nhẹ nhàng, hương thơm bay vào mũi.
Nhưng trong lòng Lâm Nhất lại không hề có suy nghĩ kỳ lạ, cũng không có tình dục, đây không phải vì hắn là thánh nhân.
Chỉ là hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Hân Nghiên tỷ với hắn trước đây không phải người yêu, mà là người thân, giống như tỷ đệ lại thân thiết hơn tỷ đệ một chút.
Hắn rất quý trọng tình cảm này, nếu có thể, hắn hy vọng có thể tiếp tục duy trì nó.
“Hân Nghiên tỷ, ta vốn định đưa thanh bảo binh thượng cổ này cho tỷ. Nhưng thấy sư huynh dùng rất thuận tay cho nên đã đưa cho huynh ấy rồi”.
Hai người im lặng mãi ít nhiều gì cũng hơi lúng túng, Lâm Nhất bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện.
Hân Nghiên cười nói: “Ha ha, cho ai cũng thế, dù sao kiếm của huynh ấy cũng sẽ bảo vệ ta, tỷ không đau lòng”.
“Nhưng ta thấy dường như sư huynh không được vui lắm, là vì huynh ấy có bảo binh khác sao?”
“Ha ha, giả vờ đấy. Ở trước mặt đệ ít nhiều cũng phải có dáng vẻ của sư huynh đúng không. Trên đường đến đây, ta thấy huynh ấy đang múa kiếm, vừa thấy ta thì vội vàng giấu đi. Lúc đó ta không để ý, bây giờ nghe đệ nói là định đưa cho ta, chắc là sợ ta sẽ cướp của huynh ấy”.