*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu không phải bởi một chiêu Đại Phong Kình của Lâm Nhất quá mạnh, hắn ta đã sớm nhịn không được mà ra tay.
“Thú vị, tên nhóc nhà ngươi chỉ mới khiến Lãnh Dật chịu một chút thiệt thòi mà đã tự cho mình là vô địch thiên hạ rồi à? Lại còn nghe danh của ngươi, ngươi là cái thá gì chứ, mau cút đi”, Nhiếp Phong của lầu Tàn Kiếm nhíu mày, lạnh giọng quát.
“Không biết sống chết!”
Đám nhân tài kiệt xuất của các tông môn vẫn luôn hành động kiêng dè và cẩn thận, nhưng là một tán tu, Diệp Thương Minh lại khác, vì thế hắn ta không chút do dự ra tay.
Cổ tay hắn ta run mạnh, thân kiếm lập tức lóe lên tia sáng đỏ thẫm, kiếm phong cuồng bạo nổi lên. Một luồng sáng đỏ như máu cực kỳ chói mắt lao đi một cách chớp nhoáng, xé rách không gian, vọt về phía Lâm Nhất.
“Huyết Vân kiếm pháp!”
Một chiêu này vừa ra, trong mắt đám người Phan Nhạc liền lộ vẻ khác thường.
Thực lực cá nhân của Diệp Thương Minh không có gì để nghi ngờ, chắc chắn mạnh hơn bọn họ rất nhiều. Huyết Vân kiếm pháp cùng với kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên đã tạo thành sức bật kh ủng bố cho hắn ta trong lúc giao thủ. Nhìn quanh bốn phía, ở hồ Tử Vân lúc này, người có thể tiếp một kiếm của hắn mà không chết… đã ít càng thêm ít.
Bất kể là Phan Nhạc hay Nhiếp Phong của lầu Tàn Kiếm thì cũng đều kiêng kị người này.
Đấu với hắn ta chỉ có thể dựa vào ưu thế về số lượng để nghiền ép đối phương.
Một kiếm này hệt như điện quang huyết sắc, đâm thủng vòm trời, kiếm thế sắc bén và ác liệt mang đến một trận cuồng phong dữ dội, khiến mặt hồ phẳng lặng bắt đầu xao động.
Kiếm quang còn chưa đến mà kiếm ý kh ủng bố đã liên tục tạo thành tiếng nổ giữa không trung, bên tai mọi người vang lên tiếng “ong ong”.
“Đánh!”
Ánh mắt Phan Nhạc và Lãnh Dật lóe lên tia sáng lạnh, hai người này đã sớm bất mãn với Lâm Nhất. Hiện tại là cơ hội khó có được, đương nhiên bọn họ sẽ không cho Lâm Nhất có thời gian th ở dốc.
“Giải quyết tên này trước đã! Gì mà công tử Táng Hoa, hừ, một tên nhóc Bán Bộ Tử Phủ mà cũng dám ngông cuồng như thế, đúng là chán sống mà!”
“Đúng với ý ta!”
Nhiếp Phong của lầu Tàn Kiếm cùng Hàn Phi của phủ Tam Tuyệt liếc nhìn nhau, cùng nhếch mép cười lạnh.
Giết!
Đao kiếm ra khỏi vỏ, sát ý kh ủng bố xộc thẳng lên trời, hai người gần như ra tay cùng một lúc, theo sát phía sau Phan Nhạc và Lãnh Dật. Một người dùng đao, một người dùng kiếm, ánh đao cùng ánh kiếm giao nhau, mang theo duệ khí sắc bén, ác liệt và hung tàn, lộ rõ sát ý.
Bỗng chốc, năm người mạnh nhất tại hồ Tử Vân đồng loạt ra tay với Lâm Nhất.
Tình hình cực kỳ hung hiểm.
Đằng xa, khi nhìn thấy cảnh này, các đệ tử của thư viện Thiên Phủ đang giằng co với yêu thú đều biến sắc.