Mất rồi, mất rồi, mất hết hình tượng rồi.
Lâm Nhất đỡ trán, không dám nhìn thẳng.
“Xin lỗi, ta thật sự không cố ý nuôi nó thành thế này... Là do nó quá tham ăn, mới nửa tháng đã ăn gần hết đồ ăn trên ba ngọn nhà họ Diệp, linh khí quá hỗn tạp”, giọng Tử Điện Ma Long Điểu vang lên.
Cuối cùng Lâm Nhất cũng hiểu tại sao lời nó nói vừa rồi hơi khác thường.
Ra vậy, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ cảm thấy rất ngại.
“Đợi khi nào tiêu hoá hết số linh khí này thì chắc nó sẽ bình thường lại, dù sao cũng cần phải chém giết với những yêu thú khác mới được. Mãi không thấy ngươi không tới, ta chỉ có thể chiều nó”, Tử Điện Ma Long Điểu trả lời.
“Không được chiều nó nữa, ngươi mau đưa nó đi rèn luyện đi”.
Lâm Nhất cảm thấy hơi nhức đầu, hắn còn phải đưa ngựa Huyết Long đi tới con đường thông thiên, béo thế này không có mặt mũi dẫn ra ngoài.
Có khi người khác còn tưởng hắn cưỡi một con lợn, tên tuổi của công tử Táng Hoa sẽ huỷ hoại mất.
Tử Điện Ma Long Điểu giục mấy lần, thấy ngựa Huyết Long vẫn không thể đứng dậy bèn hét lên một tiếng, bùng nổ uy áp kinh khủng, long văn Tử Điện trên người nó bắt đầu chuyển động, sau đó có vài tia sét đánh xuống không chút nương tay.
Rầm rầm!
Lôi quang bừng lên, ngựa Huyết Long nằm rạp dưới đất chìm trong ánh chớp chói mắt, nó hoàn toàn bị bao phủ.
“Ngươi định làm gì thế?”
Khi Lâm Nhất đang thắc mắc thì lôi quang tiêu tán, một quả cầu màu đỏ cuộn mình xuất hiện, trông nó lông lá xồm xoàm như sóc, chỉ là béo hơn một chút. Chiếc sừng sắc bén trước đó trở nên tròn vo, kết hợp với bộ lông đỏ nổi bật nhìn rất đáng yêu.
Tử Điện Ma Long Điểu giải thích: “Đây là thiên phú huyết mạch sau khi nó phá kén, nó có thể biến thành hai hình dạng, nhưng bây giờ nó chưa nắm giữ thành thạo, cần ngoại lực kích thích mới biến được”.
Nói đơn giản hơn là cần ăn đòn... Lâm Nhất nói thầm trong lòng.
“Nói đúng ra thì đây mới được coi là bản thể của nó, dù sao nó cũng không khác gì trẻ con mới sinh ra được hơn mười ngày”, Tử Điện Ma Long Điểu đã dùng tinh huyết của mình để thai nghén ngựa Huyết Long, nó cưng chiều đáp.
Sai rồi, răng cửa mới là bản thể.
Nhìn Tử Điện Ma Long Điểu tha ngựa Huyết Long đi, Lâm Nhất thầm phản bác một câu.
Đợi đối phương biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Nhất không dám trì hoãn nữa, kể từ khi Quần Long thịnh yến kết thúc cho đến nay hắn vẫn chưa bế quan chính thức, không còn thời gian để trì hoãn nữa.
Thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều trong Quần Long thịnh yến, vừa đạt được long khí hoàn chỉnh, vừa tìm được hai loại võ học Tạo Hoá trong bảo khố Long Vận.
Chiến lợi phẩm kinh khủng như thế đương nhiên phải sử dụng triệt để.
“Trước đó Hàm Nguyệt nói không sai, luồng long khí kia không thể dùng để đột phá Thiên Phách, con đường thông thiên tập trung yêu nghiệt thiên kiêu của hàng nghìn vạn giới vực. Trong cuộc tranh tài vạn giới, mình phải tích luỹ thật nhiều kinh nghiệm trước Thiên Phách, ít nhất không thể thua những người này... Nếu không sẽ giống như Vũ Hạo Thiên, đạt tới Thiên Phách vẫn không có tác dụng gì lớn”.
Lâm Nhất không quá quan trọng cảnh giới, rất dễ hiểu về vấn đề này, không vội vàng thăng cấp.
Nếu không dùng long khí hoàn chỉnh này đột phá Thiên Phách, ngược lại dùng để tu luyện Thanh Tiêu Kiếm Quyết, với cấp bậc võ học Tạo Hoá thượng phẩm, tài nguyên mà kiếm quyết này tiêu hao là một con số trên trời. Hiện tại trong tay Lâm Nhất không còn nhiều Tinh Châu, tài nguyên khá thiếu thốn.