Chương 57: Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp!!!
"Tương sư tỷ và Lục sư tỷ đâu?" Lý Thủy Đạo cẩn thận hỏi.
"Ta đẩy các nàng đi làm việc rồi." Tần Ngọc Nga mỉm cười nói.
Là có chuẩn bị mà đến!
Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng thấp thỏm không yên hỏi: "Không biết sư nương đến đây có chuyện gì?"
Tần Ngọc Nga không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhu tình như nước nhìn Lý Thủy Đạo, thật lâu sau mới nói: "Hiện giờ ngươi đã tu luyện đến Thông Linh cảnh trung kỳ, đã có thể mượn dùng đan dược rèn luyện pháp lực. Ở nơi này của ta có một bình Hành Khí đan, mỗi ngày trước khi hành công, hãy phục dụng một viên, nó rất có ích lợi cho quá trình hành công vận khí của ngươi. Ngươi có muốn không?"
Lý Thủy Đạo từ chối, sau đó thi lễ thật sâu nói: "Cảm tạ sư nương đã ưu ái, nhưng không có công không nhận bổng lộc, e rằng ta không thể nhận được."
"À... Vậy ngươi phải nghĩ cho kỹ nha." Chỉ thấy Tần Ngọc Nga nhẹ nhàng vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái bình ngọc.
"Ở khu chợ, một viên Hành Khí đan này có giá năm mươi tiền ngọc. Bên trong bình đan dược trên tay ta có ba mươi viên. Nói cách khác, chỉ một bình đan dược này đã trị giá một ngàn năm trăm tiền ngọc rồi. Nếu dựa theo tiền công ba mươi tiền ngọc một tháng của ngươi, ngươi cần phải làm việc hơn bốn năm mới đủ tiền mua một bình đan dược..." Tần Ngọc Nga dùng khóe môi tràn đầy dụ hoặc nói.
Lý Thủy Đạo nhìn khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn, cả bình đan dược trong tay Tần Ngọc Nga, hô hấp đã có chút dồn dập.
Một, hai nhịp hô hấp sau...
Lý Thủy Đạo lóe lên ánh mắt kiên định nói: "Sư nương có ý tốt, trong lòng ta nhận, nhưng không có công không nhận bổng lộc, ta không thể nhận được."
"Lúc trước ngươi đã thề son sắt sẽ nghe theo bất cứ những gì ta nói, hiện tại ta thưởng đan dược cho ngươi, ngươi lại không cần?" Trên mặt Tần Ngọc Nga lộ ra một tia giận dữ.
"Đương nhiên, sư nương nói gì, vãn bối sẽ nghe nấy. Nếu trưởng bối đã muốn đưa tặng vật này, vãn bối không dám không cần, chỉ mong ngày sau trưởng bối chớ đưa tặng những vật trân quý nữa, vãn bối thật sự nhận mà trong lòng hổ thẹn." Lý Thủy Đạo cung kính, ôm quyền nói.
"Ha hả ha hả..." Tần Ngọc Nga che miệng: "Ngươi đúng là một tên tiểu hoạt đầu [1], đúng là nếu đưa tất cả chỗ này cho ngươi, lại có chút không thỏa đáng, vậy cho ngươi một viên đi."
[1] : tiểu hoạt đầu chỉ người có chút thông minh mà giảo hoạt, không đáng tin cậy, hoặc là dẻo miệng.
Tần Ngọc Nga lập tức đổ một viên đan dược trơn nhẵn hình tròn vào bên trong bàn tay ngọc trắng nõn.
"Đa tạ sư nương đã thưởng hậu." Lý Thủy Đạo cẩn thận tiếp nhận.
Tần Ngọc Nga nhanh chóng cất bình đan dược vào trong túi trữ vật, tiếp đó, lại lấy ra một quyển đạo thư.
Lý Thủy Đạo mắt tinh, lập tức nhìn rõ mấy chữ trên bìa: 《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》.
"Ngươi cầm mà chép bản đạo thư này đi, ngày mai nhớ trả lại cho ta. Ta cần phải mang nó cất vào mật khố của phu quân, tránh bị chàng phát hiện." Tần Ngọc Nga có chút nghiêm túc nói.
"Sư nương, không có công không nhận bổng lộc..." Lý Thủy Đạo đang chuẩn bị ôm quyền từ chối.
Tần Ngọc Nga lập tức nâng tay ngăn trở hắn: "Đây là đạo pháp ta yêu cầu ngươi phải tu luyện."
"Vì sao?" Lý Thủy Đạo nghi hoặc hỏi.
Phải biết rằng, học đạo pháp phải chú trọng tới mấy chữ ‘Cần tinh thông chứ không cần nhiều’. Mà hiện giờ, trong tay Lý Thủy Đạo đã có 《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》, hắn tuyệt đối sẽ tham lam, ăn quá sức của mình mà đi luyện thêm《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》 kia.
Xây tốt phần cơ sở quan trọng hơn bất cứ loại công pháp nào khác, huống chi khẳng định là môn đạo pháp này sẽ không đưa miễn phí, sư nương trả giá càng nhiều, thì hồi báo mà nàng chờ đợi cũng sẽ càng lớn.
"Thủy Nhi, trong tay sư tôn ngươi có tứ đại tuyệt học, trong đó,《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》chỉ là đạo pháp căn cơ. Hôm đó, vì cứu tánh mạng của ngươi, ta đã tự mình làm chủ truyền thụ nó cho ngươi. Dựa theo tính tình của sư phó ngươi, nếu chàng biết được việc này, tất giết ngươi ngay lập tức, thậm chí cả ta cũng bị giận chó đánh mèo." Tần Ngọc Nga nói.
"Sư nương với ta ân trọng như núi, trong lòng Thủy Đạo hiết rất rõ chuyện này. Đừng nói là 《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》, ngay cả chuyện ta đã có được pháp lực, cũng sẽ gắng hết sức mình giấu giếm xuống, tuyệt không để bất cứ kẻ nào khác biết được chuyện này. Sư nương còn điều gì phải lo lắng nữa?"
"Ngươi không giấu giếm được!" Tần Ngọc Nga nghiêm túc nói.
"Ngươi vừa mới có được pháp lực, lại không hiểu pháp môn tu luyện, đương nhiên sư tôn ngươi sẽ không nhìn ra tu vi lúc đó, nhưng hiện giờ, ngươi đã bắt đầu tu luyện 《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》, không được bao lâu nữa, khí tức sẽ dần dần trở nên mạnh mẽ. Tới khi đó sư tôn ngươi chỉ cần liếc mắt nhìn ngươi một cái, sẽ biết được tu vi của ngươi. Thử hỏi ngươi định giấu giếm như thế nào?"
"Chẳng lẽ 《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》này là một giải pháp?"
"Đúng vậy, môn đạo pháp này không những có thể che giấu tu vi, hơn nữa khi tu luyện đến trình độ cao thâm, ngay cả pháp lực của đồng tham trong tay ngươi, cũng không ai có thể nhìn ra được. Ngươi cũng biết, người ngoài đều cho rằng đồng tham của Kim Diện Lang Quân là kim hạt, căn bản không biết đồng tham của chàng vốn là thiềm thừ. Chính vì không biết mà bao nhiêu người đã nuốt hận bên trong thí luyện rồi." Tần Ngọc Nga hạ giọng giải thích.
"Ta hiểu, ta lập tức chép lại ngay." Lý Thủy Đạo vội vàng nhận lấy cuốn đạo thư trong tay Tần Ngọc Nga.
Tần Ngọc Nga gật gật đầu, cũng không nói gì thêm đã nhanh chóng rời khỏi tiểu viện.
Trong phòng, cửa chính đã đóng chặt, cửa sổ cũng bị hạ xuống.
Lý Thủy Đạo khoanh chân ngồi trên giường, nhắm hai mắt lại, tâm thần tụ tập, đắm chìm vào trong tu luyện.
Lúc này, ở trong phòng, có một tia quang mang mỏng manh đang di chuyển bốn phía xung quanh Lý Thủy Đạo, sau đó hình thành nên một quầng sáng màu vàng, bao vây lấy hắn.
Cùng lúc ấy, kinh mạch trong cơ thể lập tức sôi trào, giống như có vô số những dòng khí thật nhỏ đang uốn lượn không ngừng, phát ra âm thanh vi diệu.
Lý Thủy Đạo dùng một loại hô hấp chi thuật độc đáo, miệt mài thổ nạp chân nguyên, dẫn dắt một luồng khí kình mênh mông cuồn cuộn, lan tràn khắp toàn thân.