Chương 60: Nửa Năm Thê Thảm Của Lý Thủy Long!
"Ha ha ha ha..." Đám người Chu Ngọc Lan kiêu ngạo cười to.
"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đang giết người? Ta đang dạy dỗ sư đệ nhà mình, ngươi quản được hả?" Hai mắt Chu Ngọc Lan long lên, sắc bén như đao nói.
"Ngươi làm vậy là đang ức hiếp đồng môn." Nam tử kia nhàn nhạt nói.
"Ức hiếp? Không sai! Từ này rất hay, rất hợp với ta, có thực lực thì có thể ức hiếp người khác. Nhớ kỹ! Đây là Chu Ngọc Lan ta nói." Chu Ngọc Lan chỉ một ngón tay lên trời, khí phách lẫm liệt nói.
Lý Thủy Đạo: "..."
"Đạo... Đạo ca ngươi đi mau." Lý Thủy Long đã nhận ra người tới, đúng là đồng tộc huynh đệ Lý Thủy Đạo của gã.
Bọn họ cùng nhau vùi đầu vào học tập ở tu đường hai năm, hiện giờ mới tách ra được nửa năm, đương nhiên đôi bên đều nhận ra nhau.
"Ha hả... Ta đã nói mà, làm sao lại có người đứng ra nói chuyện thay tên phế vật này, hóa ra các ngươi là đồng tộc. Vạn sư đệ ngươi đi thử xem kẻ này được mấy cân mấy lạng."
"Tuân mệnh!" Vạn Văn Hổ ôm quyền nói.
"Đừng làm mất mặt sư tôn chúng ta." Trương Nhược Đồng cũng ở một bên nói.
"Yên tâm." Vạn Văn Hổ buông lời thề sắt son nói, sau đó lập tức bước ra phía trước.
Đầu tiên, gã nhìn thoáng qua Lý Thủy Đạo, sau khi phát hiện đối phương cũng chỉ là Thông Linh cảnh sơ kỳ giống như mình, hơn nữa trên tay còn chẳng có lấy một con dao tấc sắt nào, vì thế khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười khinh miệt, nói: "Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ đi."
"Dựa vào cái gì?" Lý Thủy Đạo hừ lạnh nói.
"Dựa vào lão tử mạnh hơn ngươi!"
Vừa dứt lời, Vạn Văn Hổ đã rút ra một thanh đoản đao từ bên hông, trực tiếp chém về phía Lý Thủy Đạo.
Đao phong sắc bén kéo theo một mảnh hàn quang!
"Chút tài mọn!" Lý Thủy Đạo hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe đã tránh thoát được đòn công kích của đối phương.
Chỉ chớp mắt sau, Lý Thủy Đạo lại đột nhiên tiến lại gần Vạn Văn Hổ, song chưởng đều xuất.
"Phanh ~ "
Vạn Văn Hổ vốn không phản ứng kịp, đã bị đánh trúng ngực, cả người trực tiếp bay đi ra ngoài, té thật mạnh xuống đất.
Chu Ngọc Lan và Trương Nhược Đồng đều lộ ra ánh mắt nghiêm nghị. Tuy Vạn Văn Hổ chỉ là kẻ hầu của hai người bọn họ, nhưng thực lực không quá kém. không đến mức bị đối phương đánh cho một chiêu đã bay ra ngoài như thế.
"Nhược Đồng, ngươi đi."
Trương Nhược Đồng nghe vậy, lập tức gật gật đầu, một chân bước ra, đã nhanh như sấm đánh về phía Lý Thủy Đạo.
Một cây tụ kiếm [1] giống như kim châm rời tay, chỉ thẳng vào mi tâm của Lý Thủy Đạo.
[1] : kiếm giấu trong tay áo.
Cùng lúc đó, Chu Ngọc Lan lại móc ra một viên đá bén nhọn từ trong người, dùng thiên phú thần thông phi nhận của bọ cạp độc, hung hăng ném mạnh về phía Lý Thủy Đạo.
Một tối một sáng, hai ả này lại đồng thời ra tay.
Đối mặt với hòn đá đang bay tới kia, Lý Thủy Đạo chỉ khẽ dời bước chân, đã có thể dễ dàng tránh thoát. Sau đó, hắn vận chân khí vào tay phải, lật tay đánh ra một quyền về phía Trương Nhược Đồng.
Quyền ảnh chớp động.
"Bành ~ "
Trương Nhược Đồng bị đẩy lùi hơn mười mét, trước ngực đau đớn vô cùng, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Sắc mặt Chu Ngọc Lan đại biến, lập tức xoay người bỏ chạy.
"Thoát được sao?" Lý Thủy Đạo lạnh nhạt nói.
Ngay lập tức, thân thể hắn chợt nhoáng lên một cái, đã hóa thành một luồng tàn ảnh biến mất tại chỗ.
Tới thời điểm hắn xuất hiện trở lại, bàn tay đã tóm được cổ Chu Ngọc Lan, xách đối phương lên, hung hăng ném thẳng xuống đất.
"Ầm vang ~ "
Một tiếng nổ truyền đến, bụi đất văng bốn phía, mảnh nhỏ bắn tứ tung.
"Khụ khụ... Ngươi, ngươi đừng giết ta... Sư phụ ta tuyệt không..." Chu Ngọc Lan gian nan mở miệng nói, trên mặt ả tràn ngập sợ hãi.
Lý Thủy Đạo nắm lấy cổ Chu Ngọc Lan, xách nữ nhân này lên, kéo ả đến trước mặt mình, nói: "Chu Ngọc Lan hả? Ta nhớ kỹ ngươi rồi, nếu huynh đệ đồng tộc của ta gặp phải chuyện không hay, ta sẽ giết ngươi."
Dứt lời, Lý Thủy Đạo phủi tay một cái lại ném nữ nhân này ra ngoài.
Một chuỗi âm vang trầm đục giống như tiếng hồ lô lăn truyền đến.
Một nữ nhân xinh đẹp trực tiếp bị hắn ném ra ngoài như rác rưởi.
"Khụ khụ..."
Miệng hai ả phun máu tươi, mái tóc trên đầu bù xù rối loạn, ai nấy đều là bị thương không nhẹ.
Ba người bọn Chu Ngọc Lan lau đi vết máu trên khóe miệng, dùng ánh mắt oán độc xen lẫn với sợ hãi nhìn thoáng qua Lý Thủy Đạo, cuối cùng nghiêng ngả lảo đảo rời đi...
Bên trong sơn cốc.
Lý Thủy Long vẫn còn quỳ như trước, vẻ mặt gã đầy kinh ngạc, gần như không thể tin nổi, nhìn thấy huynh đệ đồng tộc của mình.
Gã thực sự không rõ, vì sao cả hai tiến vào Ngũ Độc môn cùng một thời điểm, nhưng Lý Thủy Đạo đã mạnh tới trình độ như vậy rồi, còn tu vi của gã chẳng những không có bất cứ tiến bộ gì, ngược lại ngay cả đồng tham cũng mất.
Lý Thủy Đạo cũng có chút ngoài ý muốn.
Hắn chỉ vẻn vẹn tu luyện hai môn nội tức công pháp là 《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》 và 《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》 này, nhưng cả lực lượng và tốc độ đều được toàn diện tăng lên, nhờ đó mà dễ dàng nghiền ép được một đám người "Cùng thế hệ" .
Ngược lại Lý Thủy Long bên kia, tuy cái tên có chữ “Long”, nhưng những gì gã thể hiện ra lại chẳng khác gì một con trùng.
Gã đang khóc, thổn thức đứt quãng với huynh đệ đồng tộc, kể ra những gì bản thân đã gặp phải trong suốt nửa năm vừa qua.
Chuyện là ngày đầu tiên sau khi Lý Thủy Long nhập môn, ở trước mặt sư phụ, gã chỉ biểu hiện tư chất bình thường không có gì kỳ lạ, vì thế đã bị bố trí vào phòng để củi, làm công việc vất vả nhất, bẩn thỉu nhất.
Càng đáng sợ hơn chính là gã còn bị đám đồng môn ức hiếp.
Người ta luôn bắt nạt những kẻ yếu ớt hơn mình, đây là nhân tính.
Tháng đầu tiên, Lý Thủy Long bị đám đồng môn xảo trá vơ vét tài sản, cuối cùng bị chúng cưỡng ép, phải giao ra ba viên tiền ngọc mua bình an.
Tới tháng thứ ba, gã nhận được mười viên tiền ngọc, toàn bộ đều bị đám đồng môn chia cắt, không còn nổi một viên trong tay.
Không còn lại bất cứ tài nguyên nào để tu luyện, gã chỉ có thể tùy ý để đồng tham của mình tự nhiên tiến hóa, hi vọng tới năm năm sau, mình cũng có thể tiến vào Thông Linh cảnh trung kỳ.
Nhưng một chuyện đã xảy ra khiến tâm gã như tro tàn, bởi vì con đồng tham thằn lằn của gã bị phát hiện.