Chương 70: Sự Cố!
Tiếng hoan hô như sấm dậy, lay động lòng những con người đang có mặt tại đây.
Người kể chuyện cùng những khúc ca thánh thót không ngừng kể cho mọi người nghe về câu chuyện tình yêu đẹp giữa Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết, giống như bọn họ vốn là một đôi thanh mai trúc mã, một cặp giai ngẫu thiên thành (một đôi phu thê được trời định sẵn).
Vấn đề là những câu chuyện xưa tương tự như vậy, đám khách khứa ở nơi này đã nghe liên tục bảy ngày rồi...
Một khu sân khấu tinh xảo được dựng lên ngay giữa trung tâm yến hội.
Bên trên đặt tọa ỷ của phụ mẫu cao đường.
Phụ thân Lý Hạo Sơn và mẫu thân Khương thị của Lý Thủy Đạo, một trái một phải ngồi trên hai chiếc ghế bành.
Hai bên đài cao được trang trí bởi ánh nến màu đỏ và những đóa hoa tinh khôi, tản ra khí tức hạnh phúc tràn trề.
Phông nền của sân khấu là một tấm vải lụa màu đỏ thật lớn, bên trên có thêu hình long phượng tinh mỹ, ngụ ý cát tường và vĩnh hằng.
Tên của đôi tân lang tân nương cũng được treo trên bức màn sân khấu này.
Nhà trai: Lý Thủy Đạo.
Nhà gái: Hạ Nhược Tuyết.
Mùi thơm của mỹ thực không ngừng quanh quẩn giữa không trung, những món ngon mê người tràn ngập bầu không khí cả yến hội thính, đánh thức chuỗi nụ vị giác trong miệng các vị khách đến dự.
Tại chỗ ngồi của mỗi vị khách đi đến nơi đây đều có món ngon được chuẩn bị kỹ càng cùng với chén rượu màu đỏ tinh mỹ, một mực chờ đợi các vị khách tới thưởng thức.
Ở thời điểm yến hội bắt đầu, Lý Thủy Đạo nắm lấy một dải lụa màu đỏ dắt Hạ Nhược Tuyết đã đội một mảnh khăn trùm đầu màu đỏ, cùng bước lên sân khấu.
Người chủ trì tiệc cưới là Lý Hạo Vân lớn tiếng hô to: "Nhất bái thiên địa!"
Lý Thủy Đạo trực tiếp quỳ xuống, bái!
"Nhị bái cao đường!"
Lý Thủy Đạo hướng về phía phụ mẫu của mình, bái!
"Phu thê giao bái!"
Lý Thủy Đạo xoay người hướng về phía một nữ nhân xa lạ, bái!
"Kết thúc buổi lễ —— "
"Đưa vào động phòng!"
Trong tiếng chúc mừng của khách khứa, Hạ Nhược Tuyết bị đưa đến phòng tân lang.
Tân nương đi động phòng, tân lang lại không đi được. Hắn còn phải tiếp rượu.
Lý Thủy Đạo chỉ có thể nặn ra một gương mặt tươi cười, lần lượt đi từng bàn tiếp rượu.
"Thủy Đạo huynh, chúc mừng huynh nghênh đón mỹ kiều nương vào cửa!" Lý Thủy Đình nâng chén đi tới kính rượu.
Lý Thủy Đạo: "Đa tạ muội tử, cùng vui cùng vui..."
Đốn đốn đốn đốn đốn...
"Thủy Đạo lão đệ, chúc mừng đệ cưới được giai nhân!"
Đốn đốn đốn đốn đốn...
Lý Thủy Đạo: "Đa tạ đa tạ..."
"Ha ha... Thủy Đạo lão đệ quả nhiên là một vị trượng phu tốt, rất tình cảm, khó trách lại có mỹ kiều nương như thế ái mộ, bằng lòng gả cho!"
Đốn đốn đốn đốn đốn...
Lý Thủy Đạo: "Đa tạ đại ca khích lệ..."
Sau khi yến hội kết thúc, những ồn ào náo động cuối cùng cũng dần dần tiêu tán, Lý Thủy Đạo có chút say rượu đi vào động phòng, hắn vừa đi vừa nấc lên, nói: "Ấc... Lễ nghi thật phiền phức, thật chịu không nổi loại phiền phức này, chi bằng trực tiếp động phòng sẽ thích hợp hơn, ấc..."
Nhìn thấy Lý Thủy Đạo đi vào phòng, rõ ràng là thân mình của vị tân nương áo đỏ đang ngồi ngay ngắn ở đầu giường lập tức trở nên căng thẳng.
Nàng chủ động kéo lớp khăn voan trên đầu, để lộ ra một khuôn mặt kiều diễm vô song, tuy tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng loại phong vận đặc hữu của nữ nhân thành thục đã loáng thoáng để lộ ra ngoài.
Lý Thủy Đạo nhìn thấy khuôn mặt của mỹ thê cũng không nhịn được hai mắt sáng lên.
Không tệ!
Gia tộc cũng rất dụng tâm nha.
Ngay tại thời điểm Lý Thủy Đạo chuẩn bị bắt đầu, Hạ Nhược Tuyết lập tức đứng lên, vẻ mặt dịu dàng nói: "Phu quân, chàng đã uống say rồi, hãy uống chút trà giải rượu này trước đi."
Nàng nhẹ nhàng đưa qua một ly trà giải rượu màu đỏ, Lý Thủy Đạo tiếp nhận ly trà, mỉm cười nhấp một ngụm.
"Di, vì sao nước trà này lại có chút ngọt nhỉ?" Đột nhiên giọng nói của Lý Thủy Đạo chuyển thành khàn khàn, mơ hồ, thân thể hắn cũng bắt đầu lung lay sắp đổ.
Hắn cố gắng chống đỡ để thân mình đứng vững, nhưng không có tác dụng, hắn nghiêng ngả lảo đảo một hồi, lập tức mất đi cân bằng, cuối cùng là “Bùm” một tiếng, té xỉu dưới đất.
Hạ Nhược Tuyết vươn một bàn tay đặt dưới mũi Lý Thủy Đạo.
Không có hô hấp.
Đã chết rồi.
Đây là Hạc Đỉnh Hồng, kỳ độc giang hồ, kiến huyết phong hầu.
Hạ Nhược Tuyết vừa ra tay hạ độc trượng phu của mình, lại đưa tay run rẩy cầm lấy ấm trà trên bàn, tự rót cho mình một ly Hạc Đỉnh Hồng.
Trên thực tế, ngay từ khi bị Lý Thiên Hi bắt tới nơi này, trong lòng Hạ Nhược Tuyết đã có ý muốn chết đi. Chẳng qua nàng không hề muốn bản thân cứ như vậy mà uất ức chết đi, nàng muốn kéo theo một kẻ chết cùng mình, nếu không ngụm ác khí trong lòng tuyệt không xả được.
Hạ Nhược Tuyết chậm rãi đưa ly trà độc lên môi, vẻ mặt cũng thay đổi, chuyển thành càng ngày càng sợ hãi, bàn tay nàng run nhè nhẹ...
Nói cho cùng, dù con người muốn chết tới cỡ nào thì đến phút giây sinh tử, trong lòng vẫn không khỏi sợ hãi!
Nhưng độc này không uống không được!
Hạ Nhược Tuyết biết, mình đã ra tay giết trượng phu cùng bái đường thành thân với mình, mà Lý gia này lại chính là một ổ giặc cỏ, nàng căn bản không còn cách nào để trốn đi.
Chỉ có thể cùng chết...
"Tiểu Tuyết..." Đột nhiên ngoài phòng truyền đến một tiếng hô nhỏ của nam tử.
Hạ Nhược Tuyết đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong thời khắc sinh tử, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sổ: "Lâm Duẫn Chí? !"
Nàng bật ra một cái tên rồi lập tức đi tới phía trước cửa sổ, trông thấy một nam tử mặc y phục của tôi tớ.
"Ngươi có thể tính ra chuyện này sao?" Lệ từ hốc mắt Hạ Nhược Tuyết tuôn như mưa.
"Đám người bên ngoài đã tản đi rồi, chúng ta nhanh chạy." Lâm Duẫn Chí kéo cánh tay Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết dứt khoát nhảy ra bên ngoài cửa sổ, thừa dịp đêm tối che giấu, cùng Lâm Duẫn Chí thoát đi.
Cảm nhận được nữ nhân nọ đã thoát đi ngay trước mắt mình, Lý Thủy Đạo vốn đang nằm dưới sàn nhà ngưng thần giả chết, lập tức mở to mắt, ánh mắt thản nhiên nhìn theo hướng hai người bọn họ trốn đi, khẽ hít một hơi.
Hắn hiểu, dẫu hai kẻ phàm nhân kia có biết một chút võ công thế tục giới, cũng không thể thoát khỏi Lý gia.
Bởi vì nơi này chính là gia tộc tu tiên!