Độc Tu

Chương 71: Đồ Đê Tiện!

Chương 71: Đồ Đê Tiện!


Nam tử kia giả làm người hầu, có thể trà trộn vào đến đây đã là may mắn lắm rồi, nhưng muốn dẫn tân nương tử đi ra ngoài lại là chuyện khác, tuyệt không thể hoàn thành được.
"Là ai!" Một tiếng hét to truyền đến.
Sau đó là âm thanh đánh nhau kịch liệt cùng với tiếng rít gào thê thảm đầy tuyệt vọng của nữ tử.
"Aizzz!" Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy.
Hắn cũng không chú ý đến tình hình bên ngoài nữa, lập tức cởi chiếc áo bào màu đỏ thẫm trên người xuống, chỉ để lại một bộ áo ngủ mỏng manh, sau đó lập tức lên giường nằm.
Buổi tối hắn còn phải tu luyện, hiện giờ ngủ trước một lúc, tĩnh dưỡng tinh thần lại nói sau...
Về phần vị nương tử mới cưới Hạ Nhược Tuyết kia, nếu nàng đã muốn chơi, hắn cũng đơn giản là ăn miếng trả miếng thôi, nhưng nếu nàng không muốn chơi thì quên đi, kể cả trốn cũng chẳng sao cả.
Bên kia... Lâm Duẫn Chí mang theo tân nương tử Hạ Nhược Tuyết chạy trốn đã bị tộc nhân Lý gia phát hiện, bắt được tại chỗ.
Một lát sau, tân nương tử chạy trốn Hạ Nhược Tuyết lại bị tộc nhân Lý gia một lần nữa áp giải trở về.
Hiện giờ, y phục trên người nàng nhàu nhĩ, đầy vết bẩn, mái tóc rối bù, trên gương mặt vặn vẹo để lộ ra vô tận thống khổ và bất đắc dĩ. Nàng mệt mỏi đứng ngoài cửa phòng tân hôn, không biết mình nên làm gì.
Phụ thân của Lý Thủy Lãng, cùng với Lý Hạo Vân, người chủ trì buổi hôn lễ này, cùng đứng ngoài cửa phòng tân hôn, la lớn: "Hiền chất, tức phụ không nghe lời của ngươi, ta đã giúp ngươi bắt nàng trở lại rồi, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, mau làm việc một chút đi."
"Ha ha ha ha..." Mấy tộc nhân Lý gia khác ở xung quanh lập tức mở miệng cười vang, tuyệt không buông tha cơ hội trêu chọc Lý Thủy Đạo.
"Hắn đã chết rồi, các ngươi muốn để ta động phòng với một người đã chết sao?" Hạ Nhược Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.
Đám người Lý Hạo Vân nghe vậy, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Lý Thủy Đạo vốn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, cũng biết mình không thể giả bộ được nữa, nếu còn tiếp tục sẽ sinh ra hỗn loạn, vì thế cao giọng nói: "Đa tạ Hạo Vân thúc, cứ để cho Nhược Tuyết vào đi."
Tới lúc này, vẻ mặt của đám người Lý Hạo Vân mới thả lỏng ra một chút.
"Hạ Nhược Tuyết nói nàng đã giết ngươi, là giết như thế nào?" Lý Hạo Vân tò mò hỏi.
"Nàng hạ độc ta." Lý Thủy Đạo từ trên giường, bước xuống dưới, vẻ mặt mỉm cười, mở miệng giải thích.
"Ha ha ha ha... hạ độc ngươi sao?"
"Thủy Đạo chính là cao đồ của Ngũ Độc môn, hắn còn sợ ngươi dụng độc hả?"
"Thôi chúng ta không làm chậm trễ Thủy Đạo hưởng thụ đêm tân hôn nữa."
"Đúng vậy, hắn còn phải dạy dỗ thê tử mà."
Một đám tộc nhân Lý gia vui vẻ rời đi.
Lúc Lý Hạo Vân rời đi, còn nhấc chân cho một cước, đá Hạ Nhược Tuyết vào trong phòng, nói: "Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, hiền chất chậm rãi hưởng dụng nha."
Ba!
Cửa phòng đóng cửa.
Hạ Nhược Tuyết chật vật không chịu nổi, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, lại nhìn thấy Lý Thủy Đạo đang hào sảng, ung dung ngồi trên giường, lập tức nhíu mày hỏi: "Ta ngủ chỗ nào?"
Lý Thủy Đạo xê dịch vào bên trong giường, lưu lại nửa bên giường ngủ.
"Ta sẽ không ngủ cùng ngươi." Hạ Nhược Tuyết lắc lắc đầu nói.
"Vậy ngươi đi mà ngủ dưới đất." Lý Thủy Đạo lạnh lùng đáp lại.
"Ngươi... Ngươi là nam tử, vì sao lại bắt nạt một nữ tử yếu đuối như ta?" Hạ Nhược Tuyết lộ ra vẻ mặt ủy khuất nói.
Lý Thủy Đạo vừa nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, trực tiếp mở to mắt, xoay người ngồi dậy, sắc mặt âm trầm.
Chỉ thấy hắn không nói hai lời, đã đi tới trước bàn, trực tiếp hắt một ly độc trà lên mặt Hạ Nhược Tuyết.
"Đồ đê tiện! Ở thời điểm ngươi hạ độc ta, vì sao không nói mình là nữ tử yếu đuối đi?" Lý Thủy Đạo lạnh giọng hỏi.
"Đây... Đây là Hạc Đỉnh Hồng..." Hạ Nhược Tuyết còn chưa kịp nói hết câu, hai mắt đã trợn trắng dã, ngã sõng soài xuống đất, hôn mê đi.
Sau đó, Lý Thủy Đạo lắc lắc ấm trà, mở rộng miệng, rót thẳng trà trong bình vào miệng, âm thanh ừng ực ừng ực vang lên không dứt bên tai.
Hắn uống một phen, không khỏi bĩu môi, đưa ra lời bình luận: "Cũng được, đúng là thứ này có thể giải rượu thật."
"Ngươi có muốn uống một chút hay không?" Lý Thủy Đạo quay đầu về phía cửa sổ hỏi một câu. Ngoài cửa sổ không có người, chỉ có một con bích ngọc thiềm thừ có kích cỡ bằng bàn tay đang lặng im ngồi chồm hổm ở đó.
Bích ngọc thiềm thừ không trả lời, chỉ phát ra hai tiếng “Ộp ộp”, sau đó nhảy ra bên ngoài cửa sổ đang mở, biến mất trong bóng đêm.
Lý Thủy Đạo buông ấm trà xuống, cũng dứt khoát đứng dậy, rời khỏi phòng tân hôn, đi tới bên trong tiểu viện yên tĩnh, bắt đầu tu luyện 《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》.
Đây là môn đạo pháp căn cơ, mỗi ngày đều phải luyện. Chung quy lại, không chịu gom từng bước, làm sao đi được ngàn dặm xa?
Chỉ thấy hai tay hắn đan vào nhau, thân hình nằm ngang xuống đất, bắt đầu tu luyện thức thứ nhất Kim Thiềm Bão Lý, tụ tập pháp lực.
Thức thứ hai Thủy Thiềm Du Long, tồn trữ pháp lực, giống như mở cống xả nước, chạy khắp toàn thân.
Thức thứ ba Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt, đây là một loại thăng hoa kỳ lạ, khó có thể nói rõ bằng lời.
Lúc này, tựa như trên người Lý Thủy Đạo đang được bao trùm, tràn ngập bởi một mảnh ánh trăng nhàn nhạt, như thể ánh sáng từ vầng trăng vằng vặc trên bầu trời đã bị "Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt" dẫn dắt, thu hút xuống đây.
Ánh trăng làm thăng hoa một thân thủy hành đạo pháp của Lý Thủy Đạo.
Đây là kết quả đạt được sau quá trình tiến bộ từ từ, tích lũy tháng ngày.
Trong lúc mông mông lung lung ấy, dường như Lý Thủy Đạo có thể cảm nhận được nguyệt chi tinh hoa thuần túy đang cọ rửa thân thể hắn, thăng hoa pháp lực của hắn.
Chính là hiện tại!
Lý Thủy Đạo vừa duy trì loại cảm giác này, vừa vận chuyển một môn tâm pháp khác.
" Thủy thanh vô cấu, nguyệt minh như kính, tụ tán tự như, lưu động di cửu. Linh khí tương dung, nội ngoại tương thông..."
[ Dịch nghĩa: nước trong không cặn, trăng sáng như gương, tụ tán tự nhiên, càng chuyển càng lâu, dung hòa cùng linh khí, trong ngoài cũng tương thông…]
Vậy mà《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》và 《 Thủy Nguyệt Lưu Châu 》lại quỷ dị gắn liền cùng một chỗ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất