Chương 153: Rất Nhanh Thôi
“Vị ca ca này, ngươi có thể đứng một bên đợi một lúc không, chốc nữa người ta sẽ giải thích cho ngươi.”
Nhàn Văn Dao tươi cười nói.
“Tuy rằng đối phương là dã thú, nhưng làm vậy quá tàn nhẫn. Ta muốn giúp nó.”
Chu Tự không để ý lời nói của cô gái kia, mà chẫm rãi đi về phía Xích Nghê.
Hành động này khiến đám người Hứa Phong đau đầu.
“Ôi trời đừng qua đây, con vật này biết ăn thịt người, ngươi đừng thấy nó bị ngược đãi, ngươi phải nhìn hình hài của nó. Nó chỉ cần đập một cái là ngươi mất mạng đấy.”
Nhàn Văn Dao nói.
“Đừng phí sức nữa, ngươi không vào được đâu.”
Hứa Phong nói theo.
Bây giờ họ không thể cử động tùy tiện, nếu không đã đánh ngất cái người không biết sống chết này. Nhưng người thường không thể đi vào trong trận pháp nên không đáng ngại.
Nhưng ngay sau đó họ cau mày, người đó đã đi vào trận pháp.
“Tu chân giả?”
Hứa Phong có chút bất ngờ, không thấy linh khí trên người hắn.
Chẳng lẽ vừa mới hấp thụ linh khí đầu tiên?
“Đạo hữu, đừng làm bừa, đó là yêu thú Xích Nghê, tính cách hung tợn, ăn thịt sống.”
Nhàn Văn Dao lập tức nói.
Lúc này họ thực sự sợ đối phương phá hỏng trận pháp thả Xích Nghê ra.
Chu Tự đứng trước Xích Nghê, cảm thấy miệng nó rất hôi.
“Đạo hữu có lòng tốt thì cũng phải ở mức độ nào đó thôi, hành vi của ngươi chỉ là tốt bụng giả tạo.”
Hứa Phong nói với giọng không vui. Hắn ghét nhất là loại người này.
Chu Tự đứng trước mặt Xích Nghê, quay đầu nhìn về phía Hứa Phong:
“Ta chỉ nói các ngươi quá tàn nhẫn, ngược đãi dã thú vậy.”
“Nực cười, không làm thế này thì phải làm thế nào? Thả nó đi hả?”
Hứa Phong hỏi.
Gru!
Xích Nghê cắn về hướng Chu Tự như phát điên.
Bốn người khiếp sợ muốn tăng mạnh giam cầm, nhưng hắn đến quá gần, đối phương xong đời rồi. Nhưng đúng lúc này, họ thấy Chu Tự vung nắm đấm.
Hắn đang làm gì?
Nắm đấm có tác dụng gì với Xích Nghê?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì tiếng ầm ầm nổ lên theo đó.
Ầm!
Một cú đấm giáng xuống, sóng khí lan rộng, trận pháp bị phá hỏng tại chỗ, bốn người trực tiếp bị bắn bay ra ngoài. Tiếp đó họ thấy Xích Nghê ngã xuống tan nát với tốc độ mắt thường có thể thấy!
Phập!
Cuối cùng biến thành một vũng máu.
Sự biến đổi đột ngột khiến bốn người chấn hãi.
Lúc này Chu Tự quay đầu nhìn về phía đám người Hứa Phong nói:
“Đương nhiên phải đánh chết bằng một quyền.”
Lập tức đám người Hứa Phong tê dại da đầu, lúc đầu còn là Thánh Mẫu, quay đầu đã biến thành kẻ giết yêu thú. Tinh thần hắn không có vấn đề chứ?
Rầm!
Có hung thú khác lao đến, hình như nó bị mùi máu tanh bên này thu hút, cũng là một con Xích Nghê.
Chu Tự ngẩng đầu nhìn đối phương, bước ra một bước đưa tay ấn xuống.
Phập!
Xích Nghê bị ấn xuống đất:
“Hít thở sâu, rất nhanh thôi.”
Sau đó vung nắm đấm.
Ầm!
Một cú đấm nổi gió tung bay cát đá, mùi máu tanh tràn ngập khắp nơi.
Chu Tự cúi đầu nhìn một chiếc răng và một cái sừng còn lại trên mặt đất, cảm thấy nên chôn chúng với nhau. Bây giờ vẫn còn thời gian, ra tay cũng không sao. Sau đó hắn tự đào cái hố.
Hiếm khi.
Hắn đặt sừng và chiếc răng vào trong hố, nhưng cảm thấy thiếu gì đó. Hắn cúi đầu nhìn cái hố suy nghĩ. Xuống tay quá nặng, chủ yếu là lo sợ đánh không chết ngay.
Lúc này bốn người Hứa Phong đã đứng lại với nhau, họ nhìn Chu Tự cảm thấy không đúng lắm.
Hơn nữa hắn đào cái hố to vậy làm gì? Muốn chôn cả yêu thú hả? Sừng và răng nanh đều là nguyên liệu luyện khí, hắn không cần sao?
“Đạo, đạo hữu?”
Nhàn Văn Dao thử gọi.
Lúc này Chu Tự ngẩng đầu nhìn bốn người một cái:
“Các ngươi có cảm thấy có mỗi sừng và răng nanh thì sẽ rất lẻ loi không?”
Bốn người không hiểu.
“Nếu cho thêm một số thứ gì đó, có phải sẽ tốt hơn không?”
Chu Tự nhìn bốn người bình tĩnh hỏi, nhất thời hắn không biết cho thêm cái gì mới tốt. Thực sự không được thì lấy cây lá chôn cùng luôn.
Bốn người sợ giật mình, họ cảm thấy người này muốn họ bồi táng? Nhưng nếu đối phương ra tay, họ thật sự còn có đường sống sao? Mà với thực lực của đối phương, giáng một cú đấm xuống, liệu họ còn cái xác nguyên vẹn không? Chắc không phải muốn họ tự kết liễu đời mình chứ.
Người này...thật đáng sợ.
“A...ha...”
Nhàn Văn Dao như hiểu ra lập tức nói:
“Đạo hữu nói rất đúng, thêm, phải thêm, ta có hai mươi cân thịt lợn, không, không biết có được không?”
Nói xong nàng lấy thịt ra, đặt vào trong hố rồi lùi lại, chỉ sợ mình cũng phải xuống hố.
Chu Tự nhìn thịt lợn có chút kinh ngạc, nhưng có phải hơi ít không? Còn không to bằng sừng của đối phương.
Hắn hỏi vậy, hình như bốn người lại càng sợ hơn.
Sau đó thiếu niên thấp lùn lập tức lấy ra bốn cái giò heo:
“Thế này đủ chưa?”
“Ta còn có da bò.”
Thiếu niên gày yếu nho nhã lấy ra một tấm da.
“À, ta còn có một cái đầu bò.”
Hứa Phong lấy đầu bò ra, sau đó lại bừng tỉnh:
“Bên kia thừa cái sừng, ta chặt cái sừng đó ngay.”
Sau đó bốn người nhìn Chu Tự.