Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 154: Mười Hai Đồng

Chương 154: Mười Hai Đồng


Chu Tự:
“...”
Người của giới tu chân đều mang theo thịt sống bên người ư? Cuối cùng sau khi chôn những thứ này, hắn bèn bỏ đi.
Bốn người nhìn bóng dáng Chu Tự rời mà toát mồ hôi hột. Khi chắc chắn đối phương đã đi xa, bốn người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Người này chắc không phải Thánh Tử Ma Đạo thật chứ?”
Hứa Phong hỏi.
Giáng một quyền xuống thực sự có thể trấn áp tất cả.
“Không phải các ngươi nói mang theo thịt đều là lời đồn vô căn cứ sao?”
Nhàn Văn Dao nhìn ba người còn lại nói.
“Ta mang giò heo.”
“Ta mang da bò.”
“Ta mang đầu bò.”
Nhàn Văn Dao:
“...”
Nàng tính trả lời bài viết đọc được lần trước, mang theo thịt đúng là có thể đổi lấy một cái mạng.
Rất hiệu nghiệm.
...
“Rất hiệu nghiệm?”
Trong một quán ăn nhỏ bên đường, Tô Thi ngồi trước bàn nhìn xem điên thoại có chút bất ngờ, hiệu nghiệm thì tốt, nàng đã mang theo hai mươi cân thịt. Ngày nào đó gặp phải Thánh Tử Ma Đạo, nàng có thể cứu Minh Nam Sở và Hàn Tô từ trong nguy hiểm.
Lúc đó nàng sẽ là người có ích, Hàn Tô sẽ nói, quả nhiên tiểu đội ba người thiếu mất nàng thì không ổn. Minh Nam Sở sẽ nói, Tô Thi mới là người có ích nhất trong đội. Ồ còn có Chu Tự, cũng sẽ theo gương nàng, tu luyện chăm chỉ.
Tô Thi sung sướng tưởng tượng.
“Tam lão bản?”
Giọng nói đột ngột vang lên trên tai nàng.
Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía sau, có chút bất ngờ:
“Chu Tự? Ta cũng là lão bản hả?”
Nàng biết Chu Tự gọi Minh Nam Sở là nhị lão bản, cứ tưởng rằng mình không phải lão bản.
Thì ra nàng cũng là lão bản.
Nếu ngươi không phải lão bản thì đã bị đuổi việc từ lâu rồi, Chu Tự nghĩ trong lòng.
Hắn rất bất ngờ tam lão bản lại ở trong quán ăn của nhà hắn, bây giờ không phải thời gian ăn trưa, trong quán ăn không có khách. Hơn nữa hắn nhìn quanh phát hiện cha mẹ đều không ở trong quán.
Quán ăn được bày trí bình thường, nhìn có vẻ không cao cấp nhưng cũng không cũ kỹ, cho người ta cảm giác cũng tạm được, không tồi tàn cũng không đến mức không bỏ tiền nổi. Quán không rộng lắm, khoảng gần tám mươi mét vuông.
Hắn đặt đồ mua về sang một bên rồi hỏi Tô Thi:
“Tam lão bản muốn ăn gì?”
“Hả? Ồ”
Tô Thi nhất thời không phản ứng lại được, sau đó lập tức nói:
“Mỳ tương xào.”
“Ngươi đợi một chút.”
Nói xong Chu Tự đi vào phòng bếp nhân tiện rửa tay.
Lúc quay về hắn đã dùng thuật pháp để rửa sạch vết máu. Biết dùng đặc hiệu đúng là tốt thật.
Lúc trước hắn rất ngưỡng mộ Chung Hổ, bây giờ hắn đã cùng cấp bậc đặc hiệu với Chung Hổ, nhưng vẫn không điều khiển tốt bằng hắn. Vừa mới tăng cấp mà, chưa có thời gian luyện tập, kém một chút cũng dễ hiểu. Đợi khi học xong chữ Cổ Văn là cũng khá ổn.
Làm mỳ xào tương cũng không rắc tối, lại không phải mỳ tương xào chính tông, chỉ có giá mươi hai đồng còn muốn gì? Trần mỳ, xào nóng với nguyên liệu là được rồi.
Sau đó hắn bỏ mỳ ra bát sứ, rồi bưng ra ngoài. Mẹ nói dùng bát to thì nhìn đồ ăn có vẻ nhiều hơn.
“Của ngươi đây.”
Chu Tự đặt bát mỳ trước mặt Tô Thi.
Tô Thi cất điện thoại rồi bắt đầu ăn ngay, sáng sớm nàng chưa ăn gì, cha mẹ đến đây rồi bảo nàng ngồi đợi, nàng đợi cho đến bây giờ.
Bưng bát mỳ ra xong, Chu Tự ngồi ở quầy đọc sách Đại Chu Thiên Kinh, đọc quyển này có thể tăng thêm không ít công lực. Vốn dĩ công lực đã đầy nhưng vừa nãy lại tiêu hao một ít, bây giờ phải tiếp tục bổ sung.
Hồi lâu sau Tô Thi ăn xong mỳ xào tương, nàng đi đến quầy hỏi Chu Tự:
“Bao nhiêu tiền?”
“Mười hai đồng.”
Chu Tự trả lời.
“Mười hai đồng mà nhiều mỳ vậy? Mà còn ngon hơn so với Thanh Thành.”
Tô Thi cảm thấy mình được hời rồi.
Ở Thanh Thành mười lăm đồng mà được rất ít, cũng không ngon vậy.
Chu Tự cũng cảm thấy ngon hơn Thanh Thành, chủ yếu là mỳ và tương làm rất ngon. Thực ra vẫn là vì cha có tài nấu ăn, hắn biết làm mỳ, còn làm tương thế nào thì hắn không biết.
Hồi trẻ cảm thấy mình phải vì nước vì dân, một người tự kỷ tin vào năng lực siêu nhiên như hắn làm sao có thể học nấu ăn? Chẳng phải tự hạ thấp thân phận sao? Lựa chọn giữa làm đại hiệp và làm đầu bếp, chắc chắn hắn chọn làm đại hiệp.
“Ta có tiền mặt.”
Nói xong Tô Thi lấy ra mươi hai đồng đưa cho Chu Tự. Nhưng Chu Tự vừa nhận tiền, liền có bốn người đi vào cửa.
“Các ngươi đang làm gì hả?”
Là giọng của một phụ nữ, hình như có chút ngạc nhiên. Giọng nói này có thể rất bình thường với người khác, nhưng với Chu Tự, giọng nói này rất uy nghiêm. Đó là giọng của mẹ.
Ngẩng đầu nhìn qua, đúng là mẹ ăn mặc giản dị, buộc tóc qua loa, bên cạnh là cha cường tráng, hai người nhìn có vẻ rất bình thường, đều khoảng bốn mươi tuổi.
Nhưng bên cạnh họ còn có hai người khác. Người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khá đẹp trai, đôi mắt sâu dường như ẩn chứa sự thăng trầm của năm tháng, điều khiến Chu Tự bất ngờ nhất là người đó đứng ở đó dường như dung hòa với trời đất. Đạo pháp tự nhiên, con người và trời đất hợp nhất. Đây là suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất