Chương 155: Cười Nhạo
Hồi nhỏ từng học nhưng không học được.
Bên cạnh thanh niên này là một cô gái đầy sức xuân, vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt ngạc nhiên, mái tóc thả xuống hơi xoăn lên tự nhiên, hơi giống với tam lão bản, cũng hơi giống với mẹ của Nguyệt tỷ.
Còn mình đang làm gì ấy mà…
Bán hàng, còn có thể làm gì?
“Cha, mẹ.”
Tô Thi nhìn người đi vào lập tức chạy qua:
“Ta phát hiện mỳ xào tương ở đây rất ngon, mà còn rất rẻ, chỉ mười hai đồng.”
Nhưng lúc chạy đến, Tô Thi nhìn sang Liễu Nam Tư và Chu Nhiên, nàng do dự chào hỏi:
“Đại bá, thẩm thẩm?”
“Gọi là dì.”
Liễu Nam Tư cười nói:
“Tiểu Thi càng ngày càng đẹp.”
“Không đẹp bằng dì và mẹ.”
Tô Thi cười rất ngọt:
“Vừa nãy suýt thì không nhận ra dì.”
“Ngươi đang làm gì?”
Liễu Nam Tư tò mò hỏi.
“Ăn cơm trả tiền, đồ của nhà hàng này rất ngon, dì muốn ăn không?”
Tô Thi cười nói.
Chu Tự:
“...”
Nhất thời cảm thấy mười hai đồng trong tay khá bỏng tay.
…
Bên ngoài Thanh Thành.
Đại Địa Thần Khuyển nằm rạp trên mặt đất đón nhận lời khen ngợi từ cấm địa.
Nó báo việc mình được Thánh Tử Ma Đạo công nhận về, sau đó nhận được rất nhiều lời tán dương và hâm mộ.
Cấm địa ở địa giới của ma tu, gần với Ma Đạo, nhưng không phải tất cả đều thích dính dáng đến ma tu, rất nhiều con muốn quen biết với đạo tu.
Ví như có người muốn đi tìm Đạo Tử của đạo tu, nhưng không ai tìm được, tìm được cũng không phải.
Càng không thể nào gặp được Thánh Tử Ma Đạo, có gặp được cũng dễ mất mạng, đáng sợ hơn nhiều.
Đại Địa Thần Khuyển đoán rằng, sẽ chết người...à không, chết chó.
Cho nên việc có thể nhận Thánh Nữ Ma Đạo làm chủ đã là kết quả tốt nhất rồi, nhưng nó còn nhận được sự công nhận của Thánh Tử Ma Đạo, càng cao hơn một bậc.
Nó hiểu rõ thực lực của Thánh Tử nhất.
Ai dám chất vấn thì phải bỏ mạng chó mới có thể biết được đáp án.
Vào lúc nó đang lắng nghe lời khen ngợi bỗng cảm nhận thấy có gì đó là lạ.
Nhưng lần này hình như không phải đại địa có vấn đề gì mà là có dã thú đang ở gần Thanh Thành.
Hoặc nên nói là ở một nơi nào đó xa phía ngoại ô có thứ gì đó tràn ra hấp dẫn bọn chúng.
Đại Địa Thần Khuyển tò mò qua đó xem thử.
Vừa đến nơi, nó cảm thấy có gì đó rất lạ, rừng cây vốn nên quen thuộc đột nhiên trông rất xa lạ.
Xung quanh mọc đầy hoa màu đỏ bốn, sáu cánh, không thấy lá đâu.
Khí tức âm u truyền đến.
Điều này khiến Đại Địa Thần Khuyển không dám đến gần, nó nhìn phía trước, thấy cây cối có vẻ lạ lẫm, thấy trên đá như có vô số vết hằn của thời gian.
Đây không phải là vùng ngoại ô Thanh Thành.
“Xuất hiện từ lúc nào? Đây là thứ sẽ xuất hiện mà gia đã nói à?”
Đại Địa Thần Khuyển hơi kinh ngạc.
Nó cứ tưởng cùng lắm là Đọa Thi xuất hiện thôi, ai ngờ thứ xuất hiện lại là cảnh tượng.
Mùi hương hoa bắt đầu tràn ra từ trong rừng cây, rất hấp dẫn.
Cái này khiến nó càng không dám vào, nhưng nó đã thấy có những con yêu thú khác đi về phía rừng cây.
Nó cảm nhận được rất rõ ràng rằng các yêu thú còn cách nơi này rất xa, chúng đến từ đâu?
Sau đó nó nhìn lên trời, đã gần giữa trưa rồi.
Giữa trưa thế này mà nó lại cảm thấy lạnh lẽo.
Sột soạt!
Tiếng bước chân truyền tới, nó thấy có một người đang đi lại trong rừng, người nọ hình như cũng đã thấy và đang từ từ đi đến chỗ nó.
Không bao lâu sau, Đại Địa Thần Khuyển thấy rõ được khuôn mặt của đối phương, mặt xanh, nanh vàng, cả người như một bộ xương khô.
Nó tấn công mà không hề do dự, sau đó nham thạch phun trào ra từ đại địa quay cuồng nhào về phía đối phương.
Ầm!
Tiếng vang nhức óc, nhưng đối phương không hề bị tổn hại một chút nào.
“Khặc khặc.”
Người nọ như đang cười nhạo Đại Địa Thần Khuyển, cuối cùng quay ngược vào rừng cây.
Rất nhanh, người nọ khuất bóng, cảm giác lạnh lẽo cũng biến mất theo, hoa nở xung quanh bắt đầu rút đi, rừng cây trở lại bình thường.
Vài hòn đá vụn cũng biến mất theo.
Mà những yêu thú trước đó cũng không thấy đâu nữa.
“Gia nói đúng, thật sự có thứ xuất hiện, mà đó không phải là thứ ta có thể đối phó được.”
Đại Địa Thần Khuyển cảm thấy mình phải tiến vào Trung Tam Phẩm nhanh một chút.
Nếu không thì không còn tư cách để giữ cửa nữa.
Thời gian chẳng đợi ai.
“Chuyện này cũng phải báo với gia, thứ đó đã ra rồi.”
Sau đó Đại Địa Thần Khuyển định liên lạc với cấm địa, tìm cách để mạnh lên.
Nó đã níu được góc áo của gia rồi, phải nắm cho thật chặt thì tương lai mới có thể lên chín vạn dặm như diều gặp gió.
…
“Haha, ra ngoài rồi, còn có mùi thơm, chắc hẳn là có loại trái cây gì đó rất siêu phàm, yêu thú đến, vài tên tu sĩ kỳ lạ cũng sẽ đến. Để họ lót đường cho ta rồi lại để họ thử thực lực của Thánh Tử Ma Đạo. Cộng thêm thử xác định xem ranh giới cuối cùng của Tịnh Thần Chu Vương là ở đâu. Xem xem hắn phải chờ đến tình trạng gì mới chịu ra tay, như thế sẽ dễ tránh phải chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn. Nhưng mà họ chắc chắn cũng sẽ không để những người quá mạnh mẽ đến, không ai hy vọng Tịnh Thần Chu Vương nhúng tay cả. Thế thì nếu Thánh Tử Ma Đạo không thể xử lý được, chẳng khác nào đặt một dấu chấm tròn kết thúc cho những thần thoại được thêu dệt về hắn.”