Chương 161: Có Chút Cô Đơn
Một âm thanh theo đó truyền đến:
"Chiến Ý Vô Song chính là phối hợp của bảy thức Kích Pháp và Phá Thiên Chân Ý, thức thứ nhất chính là Tru Tiên Diệt Hồn.”
Ầm!
Chiến kích phun trào, chiến ý hiện ra, hung ý bộc phát.
Sau đó thân ảnh xoay người mà động, chiến kích theo đó mà biến hóa.
“Thức thứ hai chính là Sát Thần Phá Toái."
Ầm!
Một đòn giáng xuống mặt đất rung chuyển.
Xung kích cường đại làm Chu Tự hơi không nhìn rõ.
Sau đó hắn cảm giác xung quanh xuất hiện vô số bóng dáng, mỗi bóng dáng là mỗi chiêu thức.
Giống như đang phân tích sâu về Kích Pháp Chiến Ý Vô Song này.
"Thức thứ ba Hàng Yêu Tuyệt Ảnh."
"Thức thứ tư Phục Ma Loạn Vũ."
"Thức thứ năm Trảm Quỷ Thiên Hạ."
"Thức thứ sáu Ngang Ngược Tung Hoành."
“Thức thứ bảy Thôn Thiên Diệt Địa."
Ầm!
Chu Tự nhìn thấy một kích Phá Thiên Diệt Địa, vô số bóng dáng hội tụ làm một, xâm phạm thiên địa, nước sâu núi cao sừng sững.
Nhìn thấy bóng người này, trong lòng Chu Tự có một loại lửa nóng.
Hắn cảm giác mình muốn học, còn dễ học hơn trước kia.
Hơn nữa hắn phát hiện, sau khi hắn học xong sẽ có hiệu ứng đột phá chân trời.
Thì ra Phá Thiên Chiến Kích tuyệt vời như vậy?
Trước đó hắn sẽ không dùng, chờ sau khi hắn học xong, lần sau nhất định phải sử dụng.
Tìm ai đây?
Đại Địa Thần Khuyển?
Lúc này tất cả bóng dáng xung quanh đều khắc sâu vào trong đầu hắn, thậm chí có thể dẫn động linh khí trong thân thể hắn.
Chỉ cần hắn sẵn lòng, là có thể dùng Kích Pháp Chiến Ý Vô Song.
Chẳng qua tên của bảy thức này có chút quen nhỉ.
Có phải đã gặp ở đâu không?
Lúc này hắn cảm giác bàn tay ở mi tâm rời đi, mà hắn cũng mở mắt ra.
"Học xong?”
Chu Nhiên uống rượu hỏi.
“Hẳn là học xong.”
Chu Tự trả lời.
Chưa tự mình luyện tập lần nào, hắn cũng không chắc.
Chờ rảnh rỗi đến vùng ngoại ô thử nghiệm, không có dã thú cũng không có chuyện gì, chỉ cần quen thuộc là được.
Trong lúc nhất thời có chút mong chờ.
“Thiên Nhân Hợp Nhất tạm thời không mở được, sau này mở được thì tự học.”
Tô Trần cũng bưng chén rượu lên tùy ý uống.
Sau đó hơi nhíu mày:
“Cái này là rượu giả à”
Chu Tự:
"..."
Chai rượu mới khui này là hắn mua.
Đương nhiên, hắn cũng không để ý.
Rượu thật hay rượu giả cũng được, người uống cũng không phải hắn.
Thiên Nhân Hợp Nhất không thể mở thì cũng có chút đáng tiếc thật đấy, nhưng không có việc gì, năng lực học tập của hắn không tệ.
"Cha, ngươi có đao pháp không?”
Chu Tự hỏi Chu Nhiên.
“Đao pháp gì?”
Chu Nhiên ăn thịt nướng Tô Thi đưa đến hỏi.
"Ví dụ như A Tị Đạo Tam Đao, tuyết bay nhân gian, một đao sát thần đồ đấy.”
Chu Tự có phần chờ mong.
“Một Đao Sát Thần?”
Chu Nhiên như có thâm ý nhìn Chu Tự, nói:
"Cái này ngược lại thì có, chẳng qua có lẽ không giống ngươi nghĩ lắm, hơn nữa cực kỳ khó học. Huống hồ chi hiện tại không có cách nào mở Thiên Nhân Hợp Nhất cho ngươi.”
"Không có việc gì, ta cực kỳ chăm chỉ, lúc đọc sách ta vô cùng chăm chỉ.”
Chu Tự nói.
"Chờ ngươi có cơ hội tiến vào lục phẩm trở về, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi một đao sát thần, chẳng qua chỉ là loại na ná tên thôi.”
Chu Nhiên qua loa lấy lệ nói.
Đùng!
Chu Tự vỗ lên bàn.
Làm cho Chu Ngưng Nguyệt đang ăn bị dọa sợ, Tô Thi đang nướng đồ bên cạnh cũng hơi sửng sốt.
Chu Nhiên và Tô Trần cũng nhìn Chu Tự.
Say rồi?
"Cha, ngươi đợi ta hai tháng, hai tháng này ta sẽ thăng cấp lên lục phẩm rồi trở về, đến lúc đó sẽ tìm ngươi học một đao sát thần, ngươi đừng có mà không dạy.”
Chu Tự thề son sắt nói.
Tiến vào lục phẩm mà thôi, hai tháng hẳn là đủ.
Một đao sát thần, nghe tên là biết rất lợi hại.
“Có phải ngươi uống say rồi hay không? Uống say thì để mẹ ngươi pha cho ngươi chút trà.”
Chu Nhiên nhíu mày, sau đó uốn nắn nói:
“Còn nữa, cái ta biết là một đao thí thần.”
“Giống nhau giống nhau thôi.”
Chu Tự không thèm để ý nói.
Hắn lập tức phát hiện ra phương thức chính xác để mở Thánh Tử Ma Đạo, thì ra là cần trở lại Cự Phách Ma Đạo nhận nhiệm vụ.
Như vậy mới có thể có gia tăng hiệu ứng mạnh mẽ.
Lúc này Tô Trần rót cho Chu Tự chén rượu:
"Uống chút rượu chúc mừng nào."
Chu Tự:
"..."
Nhị thúc của hắn, hắn không dám không uống.
Ngẫm lại, hắn vốn định rèn tửu lượng, thôi thì uống với họ một hồi đi.
Không lâu sau Chu Tự liền nằm trên bàn.
Hối hận rồi, rượu mua về có hơi cao độ.
"Tửu lượng này...”
Tô Trần có phần kinh ngạc.
Quá kém đi?
"Con ta, ngươi khiến vi phụ thất vọng rồi.”
Sau đó hắn nhìn về phía Chu Ngưng Nguyệt ăn no nói:
"Tiểu Nguyệt mang hắn xuống dưới."
“Vâng, cha.”
Chu Ngưng Nguyệt bắt đầu nắm lấy tay của Chu Tự trực tiếp kéo xuống dưới.
Chu Tự vốn đang mơ mơ màng màng lập tức đứng lên.
Có thể đi, có thể tự đi.
Sau đó hắn đã về tới gian phòng.
Quan sát xung quanh một chút, phát hiện không có ai cả...
Có chút cô đơn.