Chương 162: Đùa Thôi
Mặc dù cảm thấy nếu Thu Thiển ngủ ở chỗ này của hắn thì không ổn, nhưng sâu trong nội tâm hắn lại hy vọng mẹ hắn sẽ mạnh mẽ nhét người vào nơi này của hắn.
Giống như trực tiếp đính hôn cho hắn vậy, điều này làm cho hắn có chút vui vẻ không hiểu được.
Kế tiếp hắn vứt suy nghĩ đó đi, khoanh chân ngồi xuống xem Chiến Ý Vô Song vừa rồi.
Vì có Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn phát hiện mình khá hiểu chiến ý.
Nắm giữ chiến ý mới khống chế được Kích Pháp này.
Sau đó hắn lâm vào bên trong chiến ý, không ngừng lĩnh ngộ học tập.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trên người Chu Tự bắt đầu xuất hiện chiến ý, cũng sáng tỏ Phá Thiên Chiến Kích.
Phá Thiên Chân Ý đã có hình thức ban đầu, chỉ chờ sau này lớn mạnh lên.
Sáng sớm.
Chu Tự mở mắt ra cảm giác miệng hơi khô, tối hôm qua uống nhiều rồi.
Lúc này, một ly nước sạch đưa tới bên cạnh hắn:
"Chào buổi sáng, hiện tại là 8:23, nhiều mây, có mưa rào. Thích hợp để uống một chén nước trước.”
Quay đầu nhìn lại, hiển nhiên là Thu Thiển mặc áo ngắn tay màu vàng nhạt và quần jean màu lam nhạt.
Duyên dáng yêu kiều, cực kì đẹp mắt.
“Muốn thay váy sao?”
Thu Thiển thấy Chu Tự cứ nhìn mình chằm chằm thì mở miệng hỏi.
"Thu tỷ ngươi biết ta không phải có ý này.”
Chu Tự nhận lấy cái ly uống một hớp.
"Nhìn váy phát chán?"
"Phốc ~"
Chu Tự uống một ngụm nước thật không dễ dàng:
“Sao có thể?”
Thu Thiển thấy Chu Tự thất thố thì tươi cười hỏi thăm.
Chu Tự:
"..."
…
Điều gì Thu tỷ cũng hiểu được, Chu Tự cũng không muốn giải thích thêm gì nữa.
Thu Thiển mặc váy đương nhiên là rất đẹp, sở dĩ đẹp hơn bình thường là do da thịt trắng như tuyết thu hút ánh mắt người ta.
Xét cho cùng là do bản thân Thu Thiển xinh sẵn.
"Ăn cơm thôi, hình như họ cũng mới dậy chưa được bao lâu."
Thu Thiển cầm cốc nước Chu Tự đã uống hết, rồi nói:
"Không chỉ có ngươi uống nhiều đâu."
"Thu tỷ biết uống rượu không?"
Chu Tự đứng dậy hỏi.
Hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi gì lắm, tối qua vẫn luôn lĩnh ngộ Chiến Ý Vô Song.
Chu Tự cũng hơi hiểu về Phá Thiên Chân Ý rồi, bảy thức bốn mươi mốt chiêu của Kích Pháp cũng nằm lòng hiểu rõ.
Sau này luyện tập mấy lần là được.
"Một chén là say."
Thu Thiển nhìn Chu Tự nói.
"Thật á?"
Chu Tự cảm thấy mình không cần luyện tửu lượng nữa.
"Đùa thôi."
Thu Thiển dùng một tay che miệng cười, nhẹ nhàng nói:
"Sao lại cười vui vẻ thế hả?"
Nghe được câu này, Chu Tự lập tức trở nên nghiêm túc:
"Vừa nãy ta có cười à?"
"À, ta nhìn lầm."
Thu Thiển vừa cười vừa ra khỏi phòng:
"Tranh thủ đánh răng đi rồi còn ăn cơm."
Chu Tự:
"..."
Vừa rồi có cười hả?
Hắn có hơi không hiểu, không thể tin hết lời của Thu tỷ được.
Nhưng mà rốt cuộc tửu lượng của Thu Thiển là bao nhiêu?
Lần sau phải thử mới được.
Cho tới khi hắn rửa mặt xong, xuống tầng ăn cơm, phát hiện một đám người đã bắt đầu ngồi ăn rồi.
Thu Thiển chừa cho hắn một chỗ, cũng mang bát đũa ra cho hắn.
"Muốn ăn gì? Có cháo và sữa đậu nành.”
"Ta muốn ý chí hiên ngang, dạo khắp thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa."
Chu Tự thuận miệng nói.
Đám người Chu Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tự, Tô Thi đang ăn bánh quẩy thì giật mình kinh ngạc.
Thu Thiển nghiêng đầu trừng mắt.
"Đùa thôi, ta muốn sữa đậu nành."
Chu Tự ngồi xuống bàn ăn với một gương mặt vô cảm.
Cũng may phòng ốc chỗ này rộng, bàn cũng không nhỏ.
Nếu không sao đủ chỗ ngồi cho nhiều người thế.
Nhà bọn hắn năm người, nhà chú hai ba miệng ăn, tổng cộng là tám người.
Phòng của Thanh Thành chỉ miễn cưỡng ngồi xuống được.
"Hôm nay các ngươi mới về à?"
Liễu Bắc Uyển hỏi đám người Chu Tự.
"Vâng."
Chu Tự cầm bánh bao, nói.
"Thím hai muốn đi thăm Thanh Thành à?"
Liễu Bắc Uyển lắc đầu, sau đó xoa đầu Tô Thi:
"Vậy các ngươi tiện mang theo Tô Thi đi, chúng ta cũng không cần qua đó một chuyến."
Chu Tự nhìn về phía Tô Thi.
"Thật ra một mình ta cũng có thể quá giang xe về."
Tô Thi giải thích.
Về phần có nhảy nhầm xe không thì nàng không dám đảm bảo.
"Thế đợi lát rồi cùng về đi."
Chu Tự gật đầu đồng ý.
Cùng về là chuyện rất bình thường, không tính là to tát gì.
"Vậy đứa con đầu tiên của các ngươi tên gì? Bình thường đều là con gái."
Liễu Bắc Uyển lại hỏi câu nữa.
Câu này là Chu Tự ngây ra, thím hai chuyển chủ đề cũng nhanh quá đấy.
"Ta nghĩ kỹ rồi, chọn tên Chu Vũ Tình."
Liễu Nam Tư nói.
Chu Tự:
"..."
"Thế đứa thứ hai là con trai thì sao?"
Liễu Bắc Uyển nhìn về phía chị gái nhà mình.
Chu Tự cúi đầu ăn cơm, cảm giác không hiểu sao những người này lại cảm thấy hứng thú với tên của con trẻ thế?
Không biết có phải bị ảo giác không mà hắn cảm thấy tam lão bản có khả năng giống mẹ của nàng.
Mặc dù hắn không có chứng cứ.
Thu Thiển cũng cúi đầu, dường như rất lo lắng bị hỏi vài vấn đề.
Có rất nhiều việc nàng không biết trả lời thế nào.
Chu Tự kéo cái ghế tới gần Thu Thiển, mặc dù không để làm gì nhưng dựa gần vào nhau thì có thể cùng nhau đối mặt.