Chương 163: Nuôi Thú Cưng
"Hai hôm này về nhớ tu luyện nhiều vào, hấp thụ hết những gì đã lĩnh ngộ được."
Tô Trần nhìn Chu Tự và Thu Thiển.
Sau khi gật đầu, Chu Tự rất tò mò, tam lão bản có một ông cha như thế, chắc nên biết dùng nhiều thứ chứ?
Sao lại mang dáng vẻ cái gì cũng không biết thế?
Hắn hỏi, đáp án có được là:
"Ta biết mà, biết rất nhiều đồ, nhưng ta không thể dùng, không thì là dùng không được."
Chu Tự:
"..."
Hợp lý.
"Phải rồi."
Chu Tự nhìn về phía Chu Nhiên:
"Cha mẹ, con có thể nuôi thú cưng không? Ví dụ như chó ấy."
"Được chứ."
Chu Nhiên ăn bánh bao, uống sữa đậu nành:
"Cứ nuôi thoải mái, đừng mang về nhà là được."
Không mang về nhà thì có thể nuôi thú cưng hả? Trong lòng Tô Thi thấy tò mò.
Đây vốn là không cho nuôi mà.
Lĩnh ngộ được chủ ý trong lời của bác cả, Tô Thi có chút tự hào, cuối cùng nàng cũng biết nhìn mặt mà nói chuyện rồi.
"À, vậy con nuôi đây."
Chu Tự trả lời.
Tô Thi:
"..."
Sao lại không giống như mình nghĩ nhỉ?
Xong rồi, quả nhiên vẫn không nghe hiểu được họ nói cái gì.
Được nuôi, đương nhiên Chu Tự không có vấn đề gì, dù sao cũng không cần Đại Địa Thần Khuyển đi theo về.
Có điều hắn lại khá tò mò về cha mẹ và chú thím hai.
Sao họ lại có thể làm anh trai thì cưới chị gái, làm em trai thì cưới em gái?
Do dự mãi, cuối cùng hắn vẫn hỏi.
Câu hỏi vừa dứt, chị Nguyệt đang ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tò mò.
Tô Thi ở bên cạnh cũng chờ nghe đáp án.
Cho nên thật ra những người này đều không biết?
"Con trai, xới cho cha bát cơm."
Chu Nhiên đưa cái bát tới trước mặt Chu Tự.
Chu Tự nhận lấy, có điều xới cơm xong đưa lại rồi mà hắn vẫn không nghe được đáp án.
Chỉ nghe được một câu:
"Đang ăn cơm thì bớt nói đi."
Được rồi, Chu Tự hiểu rồi, có lẽ đây không phải ký ức tốt đẹp gì với cha.
Chờ đợi sau tìm chú hai hỏi lại vậy.
Sau đó hắn lại hỏi vấn đề mà trước đó hắn vẫn băn khoăn.
"Cha, trước đó rõ ràng không ai biết con là Thánh Tử Ma Đạo, vì sao đột nhiên có giới Tu Chân lại biết rồi?"
"Ăn cơm đi."
Vẻ mặt Chu Nhiên không cảm xúc trả lời lại.
Chu Tự:
"..."
Hắn lại hiểu nữa, là do ông cha này tiết lộ.
Buổi chiều, sau khi quen thuộc với chung quanh, đám Chu Tự định quay về.
Lần này quay lại thăm họ hàng thôi, chứ cũng không có việc gì.
Tiện thể dẫn Thu Thiển về gặp người lớn trong nhà.
"Kim Quang Thần Chú còn có phần sau, chờ khi nào tu vi ngươi cao thì có thể tiếp tục luyện. Chớ xem thường thần chú cấp nhập môn này, uy lực của nó có thể lớn cũng có thể nhỏ. Đây là thư tịch, có rảnh thì xem. Nhưng mà ngươi phải học trong tình trạng thiên nhân hợp nhất, đại khái phải hiểu thì mới có thể học được."
Tô Trần đứng trước cửa đưa một quyển sách cho Chu Tự.
Một quyển sách dùng văn viễn cổ viết ra.
"Cảm ơn chú hai."
Chu Tự nhận lấy thư tịch, nói lời cảm ơn.
"Có rảnh thì nhớ tới Đạo Tông Thiên Vân tìm chúng ta, đến lúc đó dẫn các ngươi dạo chơi Đạo Tông Thiên Vân."
Liễu Bắc Uyển vừa cười vừa nói.
"Vâng thím hai."
Chu Tự gật đầu.
"Con mang theo cái này đi."
Chu Nhiên lấy ra một cây Phương Thiên Kích màu đen nhánh.
Chu Tự nhìn thoáng qua cũng cảm thấy có chút giống với Phá Thiên Chiến Kích.
"Đây là hàng nhái, không có tác dụng gì cả, nhưng lúc ngươi luyện Chiến Ý Vô Song có thể dùng một chút."
Chu Nhiên thấy Chu Tự đã nhận lấy Phương Thiên Kích thì mới nói tiếp:
"Chiến Ý Vô Song có ba loại cảnh giới, ba loại cảnh giới này lần lượt là chiến ý hiện ra, tiếp theo là chiến ý ngưng thực và cuối cùng là chiến ý như thần. Nếu có tu luyện Phá Thiên Ma Thể thì ngươi sẽ phát hiện cái này cũng chính là ba cấp độ của nó."
Ta cũng đâu phát hiện ra nhỉ? Trong lúc nhất thời Chu Tự cảm thấy rất hoang mang, những người này không thể nào viết rõ mọi thứ ra à?
Như thế thì mình cũng không cần tự mày mò nữa rồi.
"Vậy bọn ta về đây."
Chu Tự nói xong rồi định rời đi.
"Cha, mẹ, ta sẽ nhớ các ngươi lắm."
Chu Ngưng Nguyệt vẫy tay với hai người.
"Có mang đủ đồ ăn vặt với hoa quả không?"
Chu Nhiên cất tiếng hỏi.
"Mẹ đã chuẩn bị cho ta rất nhiều rồi, cha yên tâm đi."
Chu Ngưng Nguyệt nói to.
"Nhớ ăn nhiều cơm lên đó, có rảnh thì quay về thăm chúng ta."
Liễu Nam Tư nói với vẻ không nỡ.
Chu Tự:
"..."
Các ngươi đang làm gì thế hả?
Tô Thi cũng đang vẫy tay chào tạm biệt với cha mẹ của nàng.
Cha mẹ của nàng chỉ dặn dò đúng một chuyện duy nhất mà thôi, đó chính là đến nơi nhớ gọi điện cho họ.
Trong lúc nhất thời Chu Tự cảm thấy Tô Thi khá là giống chị Nguyệt.
Chị Nguyệt là một kẻ mù đường, Tô Thi chưa chắc là một người mù đường nhưng cũng không hẳn là có thể về nhà thành công được.
Đừng nói là hai người này đều bị nuông chiều từ nhỏ nên giờ mới thế nhé?
Chỉ có hắn là độc lập từ bé.