Chương 169: Đa Tạ Tiền Bối Đã Chỉ Điểm
Thu Thiển:
"...."
Trưa ăn khoai tây hầm cách thủy đi.
...
Đạo Tông Thiên Vân.
Khải Linh Phong, trước động Khải Linh.
Đổng tiền bối vẫn ngồi chỗ này như cũ, lúc này trận pháp đã khôi phục bình thường, nhưng thiếu đi ngươi phá giải.
Vì phần thưởng bên trong đã có người ký tên.
Dù họ phá cũng không được chuyện gì.
Trừ khi phi Đạo Tử nhượng bộ, nhưng đặc biệt khó.
Cho nên chỉ có một ít người nghiên cứu trận pháp mới vùi đầu vào nghiên cứu trong này.
Đổng tiền bối đang chờ Đạo Tử đến đây nhận thưởng, hoặc là đợi lần mở ra tiếp theo.
Hắn vốn tưởng sẽ chờ rất lâu, không nghĩ tới hôm nay đã thấy Đạo Tử đi về bên này.
Không lâu sau Đạo Tử đến cạnh hắn.
“Đạo Tử tới nhận đồ?”
Đổng tiền bối lập tức đứng lên.
Hành vi của Đạo Tử có chút cổ quái, không muốn mở ra, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào.
Người xung quanh thấy Đạo Tử đến, đều lên tinh thần.
Rất nhiều năm mới thấy Đạo Tử xuất hiện một lần, gần đây đã xuất hiện hai lần.
Không biết có mang đến biến hóa gì mới không.
“Cũng không phải lấy đồ trong động, chỉ là muốn hỏi tiền bối một chút, trong tông môn còn trận pháp nào thích hợp để phá không? Loại lợi hại hơn nơi này, lại không có hạn chế tu vi cụ thể đấy.”
Kiếm Thư khiêm tốn thỉnh giảo.
Đổng tiền bối bất ngờ, không nghĩ là Đạo Tử đến vì điều này.
Hắn có chút tinh thông về trận pháp nên cũng khá hiểu rõ chuyện trận pháp trong tông môn.
Hỏi hắn tự nhiên là đúng rồi.
Vậy là hắn cũng không giấu diếm gì, nói đúng sự thật:
“Muốn thí luyện trận pháp khó hơn hẳn là có ba khu, nhưng không yêu cầu tu vi, có lẽ chỉ có một chỗ.”
“Không biết là ở chỗ nào?”
Đạo Tử Kiếm Thư hỏi.
“Tầng năm Thiên Bảo Các, trận pháp Hộp Kiếm Thiên Bảo ở trên đó, bên trong có kiếm tốt gì không thì không biết được. Theo ta được biết, thứ bên trong chắc không phải kiếm, có thể là một thanh đao, cụ thể thì không rõ.”
Đổng tiền bối nói ra tin tức của mình.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
Đạo tử Kiếm Thư cảm ơn rồi trực tiếp rời đi.
Tất cả đều thấy Đạo Tử đi về phương hướng Thiên Bảo Các.
Lúc này mấy người Đạo Tông Thiên Vân bắt đầu tụ tập về Thiên Bảo Các, muốn nhìn thử xem phải chăng Đạo Tử có thu hoạch gì nữa không.
Đổng tiền bối cũng muốn đi xem, nếu là lúc trước chắc chắn hắn không quá để ý.
Vì trận pháp Hộp Kiếm không dễ phá, nói là tuyệt trận cũng không quá đáng.
Người tầm thường không đủ trình để phá.
Trừ khi cưỡng chế phá vỡ.
Nhưng cái này không được cho phép, cưỡng chế phá vỡ thì bên trong hộp kiếm cũng có cấm chế đợi chờ.
Cho nên dù là Đạo Tử tiếng tăm lừng lẫy tu chân giới trước đây, cũng không có khả năng phá vỡ lắm.
Trước đây hắn hiểu là vậy, nhưng sau khi trải qua trận pháp trước động Khải Linh, hắn cảm thấy Đạo Tử có lẽ có thể phá được.
Nếu có phúc quan sát thì có thể học tập phương pháp phá giải, quan trọng hơn còn có thể thấy bảo vật bên trong hộp kiếm.
Đây mới là điểm mấu chốt.
Nhiều năm như vậy, không ai biết trong hộp kiếm rốt cuộc chứa thứ gì.
Là kiếm, hay là đao?
Hoặc là thương?
Còn có thể liên quan đến công pháp.
Tò mò, là bản tính.
...
Đi làm không bao lâu.
Chu Tự nhận được hình ảnh Lý Lạc Thư gửi đến, là một hình ảnh về trận pháp.
“Đại ca, đây là trận pháp khó hơn mà ta tìm được, có hứng thú có thể phá thử một chút. Nếu như lấy được đồ, ta đưa tới cho đại ca.”
Lý Lạc Thư nói.
Hắn ta cảm giác mình là một công nhân khuân vác thiên nhiên.
Chu Tự nhìn trận pháp, hai mắt tối đen, hoàn toàn xem không hiểu.
Về phần độ khó, với hắn mà nói đều giống nhau.
Trận pháp đơn giản hơn hắn cũng xem không hiểu.
Cái này đợi chút nữa gửi cho Nguyệt tỷ là được, là nàng muốn trận pháp khó hơn, nhàn thì cũng nhàn.
Để nàng muốn phá sao thì phá, cũng có thể tiết kiệm chút tiền hoa quả.
"Ngươi lại xem mắt thất bại?”
Chu Tự hỏi.
“Không phải, sau hai lần thất bại liên tiếp, ba mẹ ta tạm thời không giới thiệu đối tượng cho ta. Có điều cũng không để ta rời đi. Hiện tại ta bị vây ở chỗ này, không có cách nào trở về đi làm được. Người của công ty gọi ta bảo hai ngày nữa không quay về thì xem như là tự rời đi. Đại ca, ta sắp thất nghiệp rồi (//khóc lớn).”
Đều là nước mắt chua xót của Lý Lạc Thư.
“Đại ca ngươi có công việc nào giới thiệu cho ta không?”
Vừa nói câu này xong, Lý Lạc Thư lại gửi một câu nữa:
“Không muốn làm ở nhà máy điện.”
Chu Tự:
“...”
Hắn cảm thấy hay là hỏi ác mộng của Thu Thiển một chút xem.
“Mùi hương kỳ lạ? Mặt trăng đỏ? Hoa bỉ ngạn? Thây khô? Cảm giác như có liên quan đến cõi âm, nhưng cũng chắc chắn không phải, chưa từng nghe nói có nơi như này.”
Sau khi Chu Tự nói chuyện ở cánh rừng, nhận được phỏng đoán của Lý Lạc Thư.
Hắn ta cũng không rõ cái này lắm.
Dù Nguyệt tỷ đang điều tra, nhưng hắn cảm thấy Lý Lạc Thư biết cũng không ít.
Dù sao vừa bắt đầu hắn đã cảm thấy dưới Thanh Thành có thứ gì đó bò ra ngoài.
“Có suy đoán cụ thể không?”
Chu Tự hỏi.