Chương 184: Xoắn Xuýt
Nói thêm vài câu Chu Tự kết thúc cuộc hội thoại:
"Chờ tin tốt của ta, nếu như có thể mang thanh kiếm kia ra, ta sẽ tặng cho ngươi."
Hắn cũng không phải người không biết tốt xấu, Lý Lạc Thư từng học kiếm, muốn thanh kiếm kia hắn thật sự có thể thu tiền?
Dù sao rất nhiều thứ đều là Lý Lạc Thư nói cho hắn biết.
Chính mình còn hại đối phương xem mắt thất bại, còn mặt mũi nào lấy tiền.
Mặc dù hắn nghèo, nhưng cũng phải biết có qua có lại.
"Thu tỷ đã vào rồi, theo như Lý Lạc Thư nói, khả năng lớn sẽ là sẽ có chút biến hóa, thử đi tìm các nàng xem sao."
Nghĩ vậy, Chu Tự lập tức bước vào cửa ngõ biên giới.
Về phần bí mật của biên giới phải chăng có liên quan tới Thần Minh, chỉ có thể vào rồi nói sau.
Việc trước mắt phải làm, là quét một lượt tòa thành kia, tìm ra dã quái đã kêu gào.
Thế là có thể giải quyết phần lớn vấn đề.
Chốc lát sau, hắn tụ hợp với Đại Địa Thần Khuyển.
"Gia, quả thật nơi này đã được củng cố, nhưng không biết là ai làm."
Đại Địa Thần Khuyển lập tức nói khái quát tình huống chung quanh.
"Không sao, đi vào trước đã."
Chu Tự không mấy để tâm, đi thẳng vào bên trong.
Đại Địa Thần Khuyển gật đầu sau đó nó thu nhỏ lại, biến thành một con chó săn bình thường.
Thấy Chu Tự không hiểu, Đại Địa Thần Khuyển nói ngay:
"Thế này đủ linh hoạt, có thể giúp gia giết địch, đào đất cũng khá nhanh, có thể giúp gia chôn quái."
"Ngươi có lòng rồi."
Chu Tự cảm thấy chó này thật không tệ.
Đi một lúc trong rừng cây, hắn chợt thấy trước tấm bia đá có một nam tử.
Thanh niên này tựa hồ đang xoắn xuýt cái gì.
….
Hầu Trầm chờ bên ngoài một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm cất bước đi vào.
Một đường đi hắn đều rất cẩn thận, hướng bên trong mà đi, không gặp bất kể kẻ nào cũng chưa từng gặp thứ nguy hiểm gì.
Mặc dù tu vi của hắn hiện tại không tính là lợi hại, nhưng lòng cảnh giác thì mạnh hơn so với người khác rất rất nhiều.
Tất nhiên, với thực lực cao nhất lục phẩm của hắn, người tiến vào đây, hẳn là không mấy người có thể uy hiếp được hắn.
Chỉ cần không đụng phải vị tiền bối lúc trước cướp đoạt trận pháp của hắn kia là được, thực lực của đối phương có lẽ vô cùng khủng bố.
Chẳng qua, sau khi hắn vào rừng cây một hồi lại ngoài ý muốn bị kết giới ngăn cản.
Kết giới vô cùng cao minh, có liên quan tới Thần Minh.
Khí tức đó, ít nhiều hắn có thể xác định được.
Đây là một tin tốt.
Chỉ là…Sau khi thấy tấm bia đá, hắn có chút bất đắc dĩ.
Cần có thịt tươi hiến tế, mới có thể tiến vào.
Hắn lấy đâu ra thịt tươi bây giờ?
Chần chừ một lát, hắn định đi xung quanh nhìn có yêu thú hay không.
Nhưng khi hắn vừa hạ quyết tâm, đột nhiên cảm giác đằng sau có người đến.
Quay đầu lại nhìn thì thấy một thanh niên chừng hai mươi cùng một con chó săn.
Người bình thường? Không giống lắm, con chó kia cũng không đơn giản.
Hầu Trầm đánh giá người vừa tới.
Đương nhiên, con chó kia cũng có thể trở thành thịt tươi, hắn đang nghĩ xem có thích hợp hay không, có phức tạp lắm không.
"Tu chân giả?"
Chu Tự nhìn người trước mắt dò hỏi.
Lại nói, hắn chưa từng học làm thế nào để phân biệt có phải là tu chân giả hay không, nhưng mà trên thân người này có linh khí, tám chín phần là tu chân giả.
"Tại hạ Hầu Trầm, thấy nơi này có chút quái dị, định đến tìm hiểu ngọn ngành, nếu có nguy hiểm cũng tiện nhắc nhở người bên ngoài."
Hầu Trầm khách khí nói.
Tạm thời không biết người trước mắt là ai, không nên đánh cỏ động rắn.
"Nhân sĩ chính nghĩa?"
Chu Tự lại hỏi.
Nhưng lời này nghe quá chính nghĩa, khiến hắn có cảm giác mình ra vẻ đạo mạo quá.
Trong TV người ta toàn diễn như vậy.
"Ngươi gọi ta Chu Tự là được, ngươi không có thịt tươi để vào?"
Chu Tự lại hỏi.
"Các hạ đã chuẩn bị thịt tươi rồi?"
Hầu Trầm cảm giác đối phương đã sớm biết cần có thịt tươi.
Hắn đã định nhìn về phía con chó bên cạnh kia, nhưng không làm như thế.
Chu Tự gật gật đầu, sau đó hắn đến trước đàn tế, bỏ đầu heo lúc trước chuẩn bị lên:
"Có lẽ vào được rồi."
Đại Địa Thần Khuyển đi bên cạnh Chu Tự, nó nhìn Hầu Trầm một chút, cảm giác người này hơi nguy hiểm.
Nhưng mà ở trước mặt gia, kẻ gặp nguy hiểm luôn là người khác.
Hầu Trầm phát hiện quả thực có thể đi vào, như vậy hắn cũng chỉ có thể cùng người này vào.
"Đạo hữu có biết thông tin gì về rừng cây này không?"
Trên đường đi, Hầu Trầm hỏi Chu Tự.
"Biết một chút, bên trong rất nhiều quái."
Chu Tự đáp.
Những điều này không có gì trọng yếu, hắn nói ra cũng không việc gì.
"Vậy đến chỗ nguy hiểm, đạo hữu định làm gì? Hoặc là phải tránh né thế nào? Ta vừa mới rời nhà, mấy cái này không hiểu lắm."
Hầu Trầm khiêm tốn nói.
Chu Tự cau mày, hắn cũng không hiểu, nhưng mà vẫn là ngẫm nghĩ cẩn thận rồi nói:
"Có lẽ không có nguy hiểm gì quá lớn."
Hóa ra là tên tiểu tử chẳng biết cái quái gì hết, Hầu Trầm nghĩ bụng, nhưng vẫn mở miệng cười nói:
"Vậy đạo hữu thật đúng là cao minh, lần đầu tới ta đều phải vô cùng cảnh giác."