Chương 185: Mục Tiêu
Chu Tự xấu hổ cười một tiếng, không phải hắn không cảnh giác, hắn đâu có ngu.
Lúc còn bé đi diệt dã quái đã từng bị thua thiệt, nhưng mà hắn vẫn không cảm thấy sẽ có nguy hiểm gì quá lớn.
Có thể là vì không hiểu lắm về tu chân giới.
Tất nhiên, không cần phải giải thích, cũng không quen giải thích.
Thích hiểu thế nào thì hiểu, về sau có lẽ cả đời cũng không gặp lại nữa.
Tốn nước bọt làm gì?
Rừng cây vẫn yên tĩnh như cũ, Chu Tự không nói gì, Đại Địa Thần Khuyển cũng không nói gì.
Hầu Trầm có cảm giác an tĩnh quá mức, nhưng mà cũng để lại áp lực quá lớn.
Ngược lại hắn hơi ngoài ý muốn về Chu Tự, an tĩnh như thế mà người này không chút để ý.
Là người bình thường đã sớm phát giác có gì đó không đúng, hẳn càng phải cảnh giới.
Nhưng hắn lại có vẻ rất tùy hứng.
Bé trai môn phái nào ra đây? Lại còn mang theo linh sủng, người Thập Nhị Minh Linh Môn?
Thập Nhị Tịnh Đường và Thập Nhị Minh Linh Môn là hai môn phái cùng loại nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Một bên là ma tu, tu mười hai nguyên thủ linh vật, nhưng không đi theo lẽ thường, không có nguyên thủ linh vật chân chính.
Thập Nhị Minh Linh Môn, tu đạo, tu linh vật vạn vật, mười hai môn có tất thảy linh thú, dung nạp cả thiên hạ.
Cả hai ai mạnh ai yếu?
Không cách nào xác định, nhưng mà một bên lấy chiến lực làm chủ, một thì theo khải linh.
Con chó săn này rất có linh trí nên hắn mới đoán là Thập Nhị Minh Linh Môn.
Gào!
Đột nhiên có tiếng hét của yêu thú truyền đến, Chu Tự nghiêng đầu nhìn sang.
Là hai con yêu thú khá lớn đang đi về phía họ bên này, dường như nó đã thấy được con mồi.
Hoạt động giãn chút gân cốt cũng tốt.
Không đợi hắn kịp ra tay, Hầu Trầm rút linh kiếm trước, giọng đầy nghĩa chính nói:
"Đạo hữu chờ một lát, chỉ là hai con yêu thú, giao cho ta là được."
Nói rồi, Hầu Trầm lao lên, bước chân nhẹ nhàng, trên người tạo ra mấy bóng chồng.
Đặc hiệu này, không tệ.
Chu Tự nhớ tới mình còn chưa học những thân pháp đặc hiệu này.
Nhìn rất lợi hại, có phong phạm của cao nhân.
Mặc dù hắn chạy cũng rất nhanh, nhưng hơi thô.
Lúc này kiếm quang lóe lên, hai con yêu thú bị cắt dời tứ chi, té rầm trên đất.
Hầu Trầm cố ý dừng lại một lát, biểu lộ rõ ràng thực lực của hắn, sau đó hắn mới đâm yêu thú vài kiếm, kết thúc trận chiến.
Thể hiện ra thực lực có thể khiến cho đối phương vô thức thay đổi khẩu khí nói chuyện, như vậy sẽ có thể xác định được đối phương có tu vi gì.
Đúng là hắn không rõ tu vi của đối phương.
Nếu đối phương một mực cung kính với hắn, có nghĩa là tu chân giả bình thường, nếu như có chút khách khí, chứng tỏ thực lực họ không sai biệt mấy.
Không có chút biến hóa nào, thì phải thận trọng một chút.
Chẳng qua là khi hắn quay đầu nhìn về phía Chu Tự, thấy đối phương cau mày, có vẻ như muốn nói lại thôi.
"Đạo hữu cảm thấy có cái gì không đúng sao?"
Hầu Trầm hơi kinh ngạc.
Loại tình huống này hơi ngoài dự liệu.
"Ngươi hạ thủ thế này có chút tàn nhẫn."
Chu Tự chỉ hai linh thú kia nói.
Nhưng mà hắn cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc qua một chút.
"Ha ha, làm đạo hữu chê cười rồi."
Hầu Trầm lúng túng cười hai tiếng.
Thực ra trong lòng thì thầm mắng, hóa ra lại là cậu nhóc không thấy máu, xem ra chín phần là người Thập Nhị Minh Linh Môn.
Chỉ có người ở đó mới có loại tâm tính này.
"Lát nữa hay là để ta ra tay cho."
Nếu đối phương ra tay tàn nhẫn như vậy, thì để hắn tự ra tay đi.
Đấy là nếu như còn gặp phải.
Đại Địa Thần Khuyển ở sau lưng Chu Tự cũng không nói gì.
Nhưng mà trên đường đi không gặp thêm yêu thú, khiến Hầu Trầm ở bên cạnh cảm thấy có chút đáng tiếc, hắn còn muốn xem người này nhân từ lúc ra tay nó thế nào.
"Ra khỏi rừng cây rồi."
Chu Tự lấy tay che khuất ánh trăng nhìn nơi xa xa, Thu tỷ nói có sông với cầu, hắn chưa thấy, ngược lại là thấy có yêu thú đang đi về phía họ.
Còn có một số thây khô.
Mục tiêu là họ.
"Cảm giác hình như không giống lắm, hôm nay vừa vào đã bị nhắm vào, có phải có biến hóa gì hay không? Người vào quá nhiều?"
Chu Tự nghĩ thầm.
Ba vị lão bản cũng tới mà không thấy người, chứng tỏ chỗ này lớn đến khủng khiếp.
Có biến hóa gì chưa rõ cũng là bình thường.
Sau đó hắn đặt tầm mắt lên đám dã quái.
Tên nào cũng như đỏ mắt muốn cắn xé hắn, kỳ quái.
"Gia, không thích hợp."
Đại Địa Thần Khuyển đột nhiên mở miệng.
Cái này khiến Hầu Trầm ở một bên có chút ngoài ý muốn, chó này không chỉ có linh trí, còn có thể nói tiếng người.
Điều này không bình thường.
Có điều hắn cũng đã nhìn ra, bầy yêu thú và thây khô này không đúng lắm.
Chu Tự quay đầu nhìn sang Đại Địa Thần Khuyển, có gì không thích hợp sao?
"Họ có người khống chế."
Đại Địa Thần Khuyển nhìn chằm chằm yêu thú đang xông tới.