Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 211: Vẫn Nên Quên Đi

Chương 211: Vẫn Nên Quên Đi


"Đã trễ đến vậy rồi"
Từ bí cảnh về vùng ngoại ô, lại từ vùng ngoại ô về tiểu khu.
Chu Ngưng Nguyệt phát hiện bây giờ đã là mười hai giờ khuya rồi.
Trên đường về, nàng thuận tiện mua một con vịt quay, xem như bữa khuya của đêm nay.
"Ngày mai ta phải đi làm, trên người Thu tỷ có vết thương, trở về vẫn nên nghỉ ngơi trước vậy"
Chu Tự nói.
Hắn vốn định nghỉ ngơi, nhưng phải học hai tiếng, sau đó tu luyện tới hừng đông.
Tu luyện có thể dùng để nghỉ ngơi, coi như thuận tiện.
"Trên người Thu Thiển có vết thương, phải giúp nàng bôi chút thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự nói.
Đừng nhìn ta, có nhìn ta Thu Thiển cũng không để ta bôi thuốc giúp đâu, cũng không nhìn thử xem vết thương ở đâu.
Nếu chỉ là bắp chân cánh tay bình thường, vậy thì cũng không có gì.
Chủ yếu là bị thương ở đùi, bả vai, xương quai xanh, còn có cả bên hông nữa.
Hắn bôi thuốc cũng không tiện tay.
Cảm giác cứ là lạ nên vẫn nên để Nguyệt tỷ giúp đỡ vậy, vết thương quan trọng hơn, những chuyện như thế này về sau vẫn còn cơ hội.
Phải biết phân biệt nặng nhẹ.
Về đến nhà, Thu Thiển lập tức đi tắm rửa, Nguyệt tỷ cũng đi vào, hình như muốn giúp bôi thuốc thật.
Chu Tự thì ngồi ở đại sảnh học Viễn Cổ Văn, hắn cần khôi phục công lực ngàn năm.
Sau một lúc, hắn cảm thấy công lực ngàn năm khôi phục được một chút.
Lúc này mới đứng dậy rót nước sôi cho mình, thuận tiện cầm mấy quả quýt.Trên ban công, gió nhẹ phả vào mặt.
Chu Tự đứng trước lan can nhìn cư xá, sắp một giờ rồi, phía dưới không có được mấy người.
Ọe!
Nhíu mày nhìn lại.
Bên cạnh thùng rác, hắn lại nhìn thấy người đàn ông thường xuyên uống say trở về kia, hình như đối phương sống rất khổ.
Chu Tự ăn quýt nhìn đối phương, vẫn còn đang nôn.
Chỉ là nôn đến một nửa, hình như điện thoại của đối phương vang lên.
"Chào ngài, Trần tổng Đối phương nhanh chóng lau miệng, để mình lộ ra dáng vẻ thong dong.
Chỉ là rất nhanh hắn đã kinh ngạc hô lên:
"Không thích hợp hợp tác nữa? Nhưng mà vừa nãy chẳng phải nói chuyện rất tốt sao? Ngài..."
"Alo? Alo?"
Đông!
Người đàn ông đó đá vào thùng rác một cái thật mạnh, cắn răng rất tức giận, hắn nhìn điện thoại trong tay, giơ tay muốn quăng nó đi.
Chỉ là vừa mới giơ tay lên, hắn đã ngừng lại, dường như đang đấu tranh, cuối cùng bất lực buông tay xuống. Cuối cùng hắn ngồi dưới đất trực tiếp nằm xuống, giống như mệt mỏi muốn ngủ.
Một lát sau, đối phương thật sự cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Chu Tự tiếp tục ăn quýt.
Hắn ăn khá chậm, ăn đến tận ba phút.
Trong ba phút này người đàn ông kia vẫn cứ nằm như thế, mãi đến khi ăn quýt xong, hắn mới quay người vào phòng, cầm lấy mấy hạt đậu phộng đi ra tiếp tục ăn.
Khi ăn đến hai ba hạt cuối cùng, hắn lại vung tay búng hạt đậu phộng lên.
Đông!
Đậu phộng trực tiếp đánh vào gần bên tai của người đàn ông đó, truyền đến một âm thanh nặng nề.
Bất thình lình âm thanh trực tiếp đánh thức người đàn ông kia, hắn ngồi dưới đất dường như có chút không hiểu tại sao mình lại ở nơi này.
Ngồi một hồi dường như hắn nhớ lại, hắn có chút tức giận.
"Làm gì có ai trêu đùa người khác như thế chứ?"
Mắng hai câu, hắn mới đứng dậy đi về nhà.
Chu Tự ăn đậu phộng xong, cũng không hóng gió nữa, dự định tiếp tục học tập.
Chỉ là là quay người lại, nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng đang đứng ở đại sảnh.
Tóc dài ướt át, váy ngủ dài quá đầu gối có cổ áo khá lớn Là Thu Thiển vừa mới tắm rửa xong ra đây.
Trên bàn chân có vết thương, trên cánh tay cũng có vết thương, còn nữa trên bờ vai có vết thương như ẩn như hiện.
"Thu tỷ, ngươi không nghỉ ngơi sao?"
Chu Tự hỏi.
Dù là sẽ còn nằm mơ, có lẽ là cũng không có nguy hiểm.
Hơn nữa có thể trực tiếp trở về, không có vấn đề gì.
Thu Thiển nhìn Chu Tự không nói gì, chỉ là lấy máy sấy tóc ra đưa cho Chu Tự nhìn.
Như thế Chu Tự lập tức hiểu ngay, Thu tỷ muốn sấy tóc.
Trong phòng khách, Thu Thiển ngồi trên ghế cao, Chu Tự giúp nàng sấy tóc, khi bắt đầu sấy, gió tương đối lớn, nói chuyện cũng không nghe thấy, nên hai người giữ yên lặng.
Sau khi tóc đã khô không ít, Chu Tự hạ thấp tốc độ gió xuống, thuận tiện nói.
"Nguyệt tỷ trực tiếp đi nghiên cứu đồ vật của nàng rồi?"
Hắn hỏi.
Vì Thu Thiển bị thương không thể vận dụng thuật pháp, Nguyệt tỷ cũng không cho nàng cử động cánh tay lung tung.
Cho nên chỉ có thể làm ướt tóc.
Theo Nguyệt tỷ nói, trong nhà cũng không phải không có ai, để một đứa nhỏ giúp sấy tóc, quá đáng quá.
Sau đó nàng trở về phòng.
Cuối cùng mới để Chu Tự giúp đỡ, chắc chắn Nguyệt tỷ cố ý, trong lòng Chu Tự suy nghĩ.
"Nàng muốn phá trận pháp, còn muốn nghiên cứu Biên Giới thạch, bề bộn nhiều việc.
Thu Thiển nói.
Nàng cũng không để ý, cũng không phải không có ai giúp nàng.
"Thu tỷ dùng dầu gội đầu gì vậy?
"Ngươi dùng cái gì, ta dùng cái đó"
"Vậy tại sao lúc ta dùng lại không cảm nhận được mùi thơm? Trên người Thu tỷ rất thơm.
Thu Thiển quay đầu nhìn Chu Tự, sau đó vươn tay cánh tay cười có chút xấu xa:
"Có muốn ngửi thử không, thử xem có phải là mùi thơm cơ thể hay không?" Chu Tự:
"..."
Quả thật muốn chứng thực một chút, nhưng mà...Kỳ lạ thế nào ấy, vẫn nên quên đi.
1062 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất