Chương 356: Muốn Mua Không?
“Sao lại nói thế?"
Hạ Vũ Trúc hơi suy nghĩ:
“Biết hắn đang xuống dốc, ta thực sự hơi thất vọng, dù sao với chúng ta, đạo tử cũng là nhân vật trong truyền thuyết, mang theo sự sùng bái của chúng ta với thần thoại. Từ chối tại chỗ thực ra cũng vì nguyên nhân này, nhưng xét đến cùng...là trong mắt hai chúng ta đều không có đối phương"
Hạ Vũ Trúc ngẩng đầu nhìn lên trời cao, dừng một lúc mới nói: “Có lẽ ta còn trẻ, còn có trái tim thiếu nữ ngây thơ, ta muốn gả cho một người tâm đầu ý hợp. Hoặc là một người sau này có thể tâm đầu ý hợp. Đạo tử..không phải như vậy. Nếu chúng ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tâm đầu ý hợp, kể cả hắn luôn xuống dốc, ta cũng sẽ không rời bỏ hắn. Đáng tiếc không phải vậy"
“Đạo tử đó thực sự đang xuống dốc, sư tỷ thực sự đã từ chối hắn.
Cố Nhạn nói.
Hạ Vũ Trúc cười nói:
“Nói riêng với nhau thì được, nhưng đứng nói với người khác, ảnh hưởng không tốt. Lỡ như ngày nào đó đạo tử trỗi dậy, chúng ta sẽ thành trò hề"
Cố Nhạn lè lưỡi nói:
“Sư tỷ nói giữ bí mật cho hắn, ta cũng không dám nói với người khác. Hắn cũng không nói chuyện này với người khác, chắc chắn ta cũng không nói với người khác. Sư tỷ, ngươi nói xem sau này đạo tử có khả năng trỗi dậy không?"
“Ai mà biết?"
Hạ Vũ Trúc lắc đầu.
“Ta cảm thấy không thể nào, nếu hắn có thể trỗi dậy thì sao phải đi xem mắt? Có lẽ là Đạo Tông Thiên Vân hy vọng có một đạo tử mới ra đời đấy.
Cố Nhạn thực sự nghĩ vậy nói.
“Chắc là vậy"
Hạ Vũ Trúc nhẹ giọng nói.
“Hình như đạo tử vẫn phải xem mắt tiếp, không biết cuối cùng hắn sẽ kết bạn tình với ai. Nhưng lại bị từ chối vài phẩn, chẳng phải thanh danh của hắn sẽ xấu đi ư"
Cố Nhạn nói.
Hạ Vũ Trúc không nói gì, chỉ đi đến bên hồ vắng người, nhìn vào trung tâm hồ.
“Thiên Nữ của thánh địa Dạ Nguyệt sắp đến rồi, hình như Thiên Vân Y Y của Đạo Tông Thiên Vân đã đến rồi. Các nàng đều muốn có được Nhàn Nhã Ngọc.
Hạ Vũ Trúc khẽ cau mày, tất cả mọi người đều đến vì điều này.
Người nào vượt trên các thiên chi kiêu nữ của Nhàn Nhã Hồ, danh tiếng cao nhất, thì có thể có được Nhàn Nhã Ngọc.
Nhàn Nhã Ngọc chỉ có ích với những người còn trong trắng, cho nên Nhàn Nhã Thu Hội còn được gọi là hội độc thân. Có thể khiến cơ thể trong trắng không tỳ vết nâng cao độ phù hợp với linh khí, tăng tốc độ tu luyện. Đương nhiên đây cũng là một vinh dự, đàn áp các tiên thử giới tu chân, giành danh hiệu đệ nhất.
Giá trị vô cùng cao.
“Mặc thế này có thích hợp không?"
Trong phòng, Chu Tự ngẩn người hỏi.
Lúc này Thu Thiển mặc một chiếc quần bò rộng rãi màu đen, trên là áo dài tay khoác thêm áo khoác màu đen, buộc một phần tóc ở giữa, hai bên tóc để thả xuống bên đỏ bên tím. không thích à?"
“Ngươi Thu Thiển mở to đôi mắt hỏi.
Chu Tự lắc đầu, lần thứ hai gặp Thu Thiển cũng thế này.
Ồ, thiếu một thứ quan trọng. Hắn lấy kẹo mút ra, bóc vỏ đưa qua.
Cắn một miếng kẹo mút, Thu Thiển cười nói:
“Xuất phát thôi"
Chu Tự bất đắc dĩ gật đầu, hắn không ghét, nhưng cứ cảm thấy xấu hổ.
Lúc này Nguyệt tỷ đeo ba lô Tiểu Hùng, mặc áo khoác tiểu học Thanh Thành, kết hợp với váy xếp li, trên đầu vẫn có hai búi tóc nhỏ.
“Nguyệt tỷ, áo khoác này ở đâu ra đấy?"
Chu Tự hỏi.
“Một thầy giáo tặng ta.
Chu Ngưng Nguyệt mở cửa dẫn đầu đi ra ngoài. Chu Tự cảm khái, trải nghiệm của Nguyệt tỷ thật phong phú.
Ít khi.
Ba người đi trên con phố không đông người, lọt vào tầm mắt đều là nữ giới, rất ít thấy nam giới, đa số đều là nữ giới đi cùng nhau.
“Đàn ông ở đây ít thế nhỉ?"
Chu Tự có chút bất ngờ.
“Đúng thế, ở đây là phố dành cho phụ nữ, đàn ông thường sẽ không vào"
Thu Thiển trả lời.
“Kỳ thị nam nữ nặng như vậy hả?"
Chu Tự tỏ vẻ mặt kinh ngạc.
“Là vì nơi này đều bán đồ dùng dành cho phụ nữ, đàn ông đến đây làm gì?"
Chu Ngưng Nguyệt không vui nói.
Chu Tự:
Nhìn kỹ lại thực sự đều là đồ dùng dành cho phụ nữ. Thậm chí còn có cả cửa hàng nội y, khiến ấn tượng của Chu Tự với giới tu chân hơi xấu đi. Hắn cảm thấy giới thu chân như tiên giới, sao lại dung tục như vậy?
Thu Thiển thuận theo ánh mắt của Chu Tự nhìn về phía cửa hàng nội y, có lòng tốt nói bên tai hắn:
“Có cần ta đi mua hai chiếc không, cho ngươi tư vấn"
“Cũng được"
Chu Tự nói theo bản năng, khi định thần lại thì đã muộn.
Chỉ còn lại Thu tỷ với khuôn mặt cười xấu xa bên cạnh, hắn đang định há miệng giải thích thì nghe thấy câu nói ‘ta hiểu’ quen thuộc.
“Cảm giác hoa quả ở đây ngọt đến mức không phải ngọt tự nhiên"
Chu Ngưng Nguyệt vừa đi đường vừa ăn hoa quả có chút bất mãn.
Chu Tự ăn một quả cảm thấy cũng không tệ, ngon hơn hoa quả ở Thanh Thành rất nhiều.
Khi đi qua cửa hàng nội y, Thu tỷ không vào mua. Miệng lưỡi con gái đúng là lừa người.
Đi dạo hồi lâu, họ tính đi ăn trưa.
Trên phố có ba cô gái diêm dúa dắt tay nhau dàn hàng ngang đi đối diện trước mặt. Họ vừa hay chặn phía trước Thu Thiển.
1083 chữ