Chương 374: Mất Mạng
“Ngươi đi chăm sóc mẫu thân ngươi, đợi ngày mai ta sẽ cứu, lại khóc làm ta không vui sẽ không cứu được.
Thu Thiển ngồi trên một hòn đá, vẻ mặt nghiêm túc không cho cự tuyệt.
Tiểu Tĩnh ảo não chạy đến bên cạnh mẹ.
Thu tỷ quả nhiên là người trong Ma Đạo, Chu Tự khẽ than trong lòng, chợt tò mò nói:
“Trời sẽ không sáng, còn biết ngày mai, xem ra là có thể tính toán thời gian"
"Vừa rồi Tiểu Tĩnh nói sở dĩ nơi này bị như vậy là vì Thần Minh trừng phạt"
Thu Thiển nói với Chu Tự.
“Có ý gì?"
Chu Tự hơi suy nghĩ nói:
“Kỳ thật chúng ta không phải xuyên đến thế giới khác, mà là nghịch chuyển thời không đi tới thời đại Thần Minh?"
Thu Thiển:
"..."
Nàng không thể nào hiểu được mạch não Chu Tự đã xảy ra chuyện gì.
Đã xem quá nhiều tiểu thuyết.
“Cũng có thể là chúng ta bị đưa đến không gian đặc thù nào đó, người nơi này còn sống ở thời đại Thần Minh, hoặc là nơi này thật ra là chỗ ở ẩn của những vị thần đã biến mất"
Thu Thiển nói ra một suy đoán tương đối bình thường.
Chu Tự ngồi bên cạnh Thu Thiển tò mò nói:
“Vậy Thu tỷ có cảm thấy gì không?"
“Không có cảm giác gì.
Thu Thiển vươn tay cho Chu Tự nhìn:
“Nếu là nơi Thần Minh ở ẩn, trên lý luận thần lực của ta có thể sử dụng, nhưng nơi này cũng không thể sử dụng thần lực.
Chu Tự vươn tay, mười ngón đan xen với Thu tỷ chân thành nói:
“Để ta bảo vệ Thu tỷ.
“Phì..."
Thu Thiển nhìn qua Chu Tự, cười ra tiếng.
“Thu tỷ cười cái gì?"
“Không có gì, chỉ là muốn cười, phì..Haha.
Chu Tự:
"..."
Không biết qua bao lâu.
Hoả diễm rơi trên bầu trời xuống bắt đầu biến mất.
Lúc này Tiểu Tĩnh vốn buồn ngủ đi đến trước mặt Thu Thiển nói:
“Đã...đã là ngày hôm sau.
“Hoả diễm ngừng rơi chính là ngày hôm sau?” Thu Thiển hơi nghi hoặc, có điều nàng vẫn thử mở pháp bảo trữ vật ra.
Trong nháy mắt, một bình đan dược xuất hiện trong tay nàng.
Ha...nàng nhẹ nhàng thở ra.
Quả nhiên có thể.
Khi Thu tỷ giúp uống thuốc, Chu Tự lại suy tư lấy cái gì ra thì tốt.
Một đoạn thời gian sau.
Mẹ Tiểu Tĩnh bắt đầu khôi phục ý thức, vết thương trên người cũng đang nhanh chóng khôi phục, Tiểu Tĩnh cũng ăn đan dược, nàng khôi phục còn nhanh hơn.
Đan dược có tác dụng làm họ nhẹ nhàng thở ra.
Thấy người lớn tỉnh lại, Chu Tự vội tới, muốn hỏi thăm tình huống nơi này.
Óc...ọc!
Bụng đối phương và Tiểu Tĩnh không hẹn mà cùng kêu lên.
Chu Tự:
"..."
Do dự một chút, hắn dùng một sợi linh khí, lấy ra chiếc hộp sớm đã lãng quên.
Là sáu cái bánh su kem, lúc trước mua được ở bên chỗ ông chủ trả giá.
Vẫn luôn giấu đi, vốn định cho Thu tỷ ăn nhưng quên mất.
Hiện tại cần ăn mới nhớ tới.
“Ăn đi"
Hắn đưa bánh su kem tới.
Ngoại trừ cái này, hắn chỉ còn có bánh kẹo, ngược lại đồ của Thu tỷ có thể ăn, đáng tiếc một ngày chỉ có thể lấy ra một thứ.
Tiểu Tĩnh cùng mẹ nàng nhìn thấy bánh ngọt, hơi luống cuống, thậm chí không dám cầm.
“Quá...quá quý giá."
Mẹ Tiểu Tĩnh vội lắc đầu, cũng kéo tay Tiểu Tĩnh lại.
Loại vật này chỉ có quan lại quyền quý mới có thể ăn, dân đen như các nàng không xứng.
Thu Thiển cầm một cái cắn một miếng, cười có chút âm trầm:
“Các ngươi biết người tặng đồ cho các ngươi ăn là ai không? Hôm nay các ngươi dám làm trái ý hắn, ngày mai đi chôn các ngươi, đưa các ngươi lên đường. Hắn khát máu như điên, giết người như ngóe, chưa từng lưu hắn sẽ toàn thây"
Hai người bị dọa đến run lẩy bẩy, lúc này mới cầm một chiếc bánh ngọt bắt đầu ăn.
Chu Tự:
"..."
Thu tỷ đang hủy hoại thanh danh của hắn.
Sau khi Hội thu Nhàn Nhã bắt đầu, Minh Nam Sở hẹn đồng môn lập tổ đội cày phó bản.
Chỉ là đang lúc hăng say càn quét thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt, vốn định tiếp tục phó bản thì lại phát hiệnđã rớt mạng.
Sau một hồi nhìn xung quanh, Minh Nam Sở sững sờ tại chỗ.
Nơi này...Không có mạng.
“Xong rồi, sư huynh sư tỷ thấy ta treo máy, không biết có báo cáo ta hay không"
Minh Nam Sở trầm mặc một lúc, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Hắn hiểu rõ tình nghĩa đồng môn, có khi còn không sánh bằng nhựa plastic, càng đừng nhắc đến chuyện treo máy hố đồng đội.
Mang lại ảnh hưởng rất lớn khi vào phó bản, thậm chí sẽ offline PK, nói đã hại họ bỏ lỡ cơ hội thăng cấp tuyệt voi.
Hắn đã may mắn gặp qua mấy lần.
May mắn thay là người khác xảy ra vấn đề, vận may của hắn cũng không tệ.
Vẫn luôn ổn định phát huy, chưa từng mắc sai lầm lớn nào, nhưng bây giờ lại đột nhiên treo máy.
Tình tiết nghiêm trọng rồi.
“Trước tiên phải biết rõ nơi này là chỗ nào đã"
Hắn cất điện thoại đi, quan sát xung quanh.
Một lát sau, Minh Nam Sở nhíu mày lại, không có cách nào vận chuyển linh khí, bóng đêm bao trùm tất thảy, thỉnh thoảng có thể thấy chút ánh lửa.
May mắn tầm nhìn của hắn cũng rõ ràng, vị trí hiện tại của hắn đang ở trong rừng cây.
Cây cối đều đã khô héo, mặt đất hoang vu, gồ ghề.
“Tình hình không tốt lắm.
Minh Nam Sở trầm mặc tự nói với mình.
Nơi này hẳn là Dị Không Gian, có lực áp chế mạnh mẽ, mức độ nguy hiểm cực cao.
“Cứu mạng"
Đột nhiên có âm thanh vọng từ đằng xa đến.
Minh Nam Sở hơi nhướng mày lên, là âm thanh của nữ nhân.
Do dự một chút hắn mới đến gần hơn, chẳng bao lâu sau hắn thấy một thiếu nữ tóc dài đang trèo lên cây, bên dưới có một số yêu thú kỳ lạ vây quanh dưới gốc cây, giống như hổ báo.
1079 chữ