Chương 375: Thần Điện
Chúng nhìn chằm chằm lên trên cây, phát ra tiếng gầm nhẹ.
Còn có một số con khác đang nỗ lực leo lên cây.
Thiếu nữ dùng nhánh cây vung đánh, xua đuổi nhưng không có bất kỳ tác dụng nào.
“Người bình thường?"
Minh Nam Sở nhíu mày, cũng không định cứu mà là cố ý cách xa ra một khoảng.
Rừng rậm hoang dã, một đám yêu thú truy đuổi một thiếu nữ.
Vậy mà đối phương có thể trèo lên cây một cách bình an vô sự, không bình thường.
Đứng ở xa chờ một lát, hắn nhìn thấy yêu thú bắt đầu giẫm lên đồng loại nhảy lên cành cây. “Đừng tới đây"
Thiếu nữ ném nhánh cây ra.
Yêu thú nhào về phía trước.
Trong lúc hoảng loạn, thiếu nữ rơi xuống khỏi cành cây, mà thứ đợi nàng bên dưới chính là một đám yêu thú. Nàng bị dọa đến nhắm chặt hai mắt lại, đầu óc cũng trống rỗng.
A!
Ngay lúc nàng nghĩ là mình sắp bị cắn xé ra rồi thì đột nhiên cảm thấy có người ôm lấy nàng, chờ đến khi nàng kịp phản ứng lại thì đã ở trên một cành cây phía xa khác.
“Ôm cây đừng rơi xuống"
Minh Nam Sở vứt thiếu nữ qua một bên, có lòng nhắc nhở.
Cuối cùng hắn vẫn ra tay cứu giúp, mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng không có bất kỳ điều gì không hợp lý xảy ra.
Chỉ có tiểu thuyết mới nói logic, hiện thực thì không thể nói đến logic.
Nhìn như không thể, nhưng vô số lần trùng hợp hợp lại liền biến thành có thể.
“Ngươi, ngươi là ai?"
Thiếu nữ ôm cành cây, thân thể có chút run rẩy.
“Không biết à? Ta là người cứu ngươi"
Dừng một chút Minh Nam Sở tiếp tục nói:
“Nơi này cách xa đó, tạm thời chúng sẽ không tới. Ta tên Minh Nam Sở, ngươi tên gì?"
“Tiểu, Tiểu An, ta đã tách khỏi mẹ và muội muội"
Tiểu An khiếp đảm nói.
“Nơi này là đâu?"
Minh Nam Sở lại hỏi.
“Lạc Hà thôn"
“Khu sầm uất hơn gọi là gì?"
“Lạc Thành"
“Sao nơi này lại biến thành như vậy?"
“Mẹ nói chúng ta đều là tội nhân, Thần Minh đang trừng phạt chúng ta"
“Phạm phải tội gì?"
“Ta...ta không biết.
Minh Nam Sở cau mày, trước mặt là một vị cô nương 15 16 tuổi, đầu tóc có chút dơ bẩn, trên người mặc áo gai vải thô chắp vá lại.
Khuôn mặt dính đầy tro bụi, bẩn thỉu.
Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn không nhận được bất kỳ tin tức có giá trị gì.
“Gần đây có chỗ nào không thích hợp không?"
Minh Nam Sở hỏi.
“Nghe mẹ nói, ở nơi cao nhất của Lạc Hà có một tòa Thần Điện, những chỗ khác cũng không có gì đặc biệt.
Tiểu An nhỏ giọng nói.
Minh Nam Sở dường như đang suy nghĩ cái gì đó, khẽ gật đầu nói với Tiểu An:
“Ta đưa ngươi trở về trước.
“Thật sao?"
Tiểu An còn đang do dự phải mở miệng như thế nào, không ngờ đối phương lại tốt bụng như vậy:
“Mẹ và muội muội chắc là đang ở nhà đợi ta, cảm ơn ngươi.
“Không cần"
Minh Nam Sở gật đầu đáp, nghĩ thầm, đưa ngươi về rồi ta cũng không cần quan tâm đến những thứ khác nữa, làm việc cũng thuận tiện, hoàn toàn là vì không muốn vác thêm gánh nặng.
“Thần Điện?"
Chu Tự gật đầu, hiểu rằng rời khỏi nơi này thì cần phải tiến về Thần Điện để tìm hiểu đến tận cùng.
Mẹ của Tiểu Tĩnh tên là Xuân Sinh, nói là ra đời vào mùa xuân nên đặt luôn cái tên này.
“Lạc Hà thôn có phải nơi an toàn không?"
Thu Thiển đột nhiên hỏi.
“Trước đây thì có Xuân Sinh cúi đầu, có chút bi thương nói:
“Nhưng vài ngày trước, Thần Minh nổi giận, thôn chịu tấn công, cha đứa trẻ vì bảo vệ chúng ta mà dẫn dụ hung thú, con gái lớn của ta trong lúc chạy trốn đã ngã xuống Lạc Hà, bây giờ có thể..."
Nàng mím môi, không thể nói tiếp được nữa.
“Sao Thần Minh lại nổi giận?"
Chu Tự hỏi sang chuyện khác. “Thần Sứ nói, người sinh ra đã có tội, con người khi sống đều là vì chuộc tội. Tội nghiệt quá sâu thì Thần sẽ ra hình phạt, nếu không thành kính cầu xin sự khoan dung thì sẽ nghênh đón cơn phẫn nộ của Thần.
Xuân Sinh hổ thẹn nói.
Họ phải chịu đựng cơn thịnh nộ của Thần, là tội nhân, thì tất thảy đều là khởi nguồn của tai ương.
“Thế nhưng chúng ta đã xây Thần Điện, hàng năm đều kính bái Thần Minh, vì sao còn muốn hủy diệt thôn của chúng ta? Cha, tỷ tỷ, thúc thúc họ đều đã chết..huhu"
Tiểu Tĩnh muốn nói tiếp nhưng bị Xuân Sinh che miệng lại, nàng hoảng sợ ôm nữ nhi, trong miệng lẩm bẩm.
“Trẻ con nói mà không suy nghĩ Chu Tự cau mày lại, nơi này biến thành như vậy là do sự trừng phạt và lửa giận của Thần Minh?
Nghi vấn khiến hắn quyết định đến Lạc Hà thôn để xem xét.
Nghe thấy nói muốn về thôn, vẻ mặt Tiểu Tĩnh họ trở nên hưng phấn.
Vì trong thôn có thể vẫn còn có người ở, có lẽ cũng có thể tìm người thân của các nàng.
“Đúng rồi, các ngươi bái Thần gì?"
Trên đường đi, Chu Tự đột nhiên hỏi.
“Thái Dương Thần, là Chính Thần quản lý thái dương và hỏa diễm. Thần phạt xuống, vì vậy chúng ta không có mặt trời, chỉ có thể sống trong đêm tối"
Xuân Sinh đáp lại.
Đó có phải là Thái Dương Thần ở Biên Giới thành không? Trong lòng Chu Tự nghi ngờ nhưng không có hỏi những điều này.
“Nơi này có cách xa thôn không?"
“Không xa, ở ngay phía trước.
Xuân Sinh nắm tay Tiểu Tĩnh đáp.
Chu Tự gật đầu, nhìn thấy còn ba cái bánh su kem sót lại, hắn đưa qua nói:
“Các ngươi mỗi người ăn một cái đi.
“Quá, quá quý giá rồi.
Xuân Sinh còn có chút không dám.
1123 chữ