Chương 437: Mở Ra Ma Đạo Văn Thư
Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy gì cả, người Tu Chân Giới khi động thủ đều quen nói hai câu, cũng không hiếm lạ gì. Trong lòng Chu Tự tự an ủi mình.
Hắn vốn cho rằng sẽ không ai biết được, rời khỏi Đạo Tông Thiên Vân thì chẳng khác nào hắn chưa từng nói. Nhưng không thể ngờ được, ngay cả Thượng Quan Hà ở sát vách cũng biết được những lời này.
Thu Thiển kéo tay Chu Tự xuống, nhẹ nhõm lại vui sướng nói:
“Đêm nay ăn gì?"
“Thu tỷ"
Chu Tự nghiêm túc nói:
“Ngươi hiểu ta đúng chứ?"
“Không hiểu"
Thu Thiển lắc đầu, vô tội nói:
“Ta nghe mẹ ngươi và Nguyệt tỷ nói với nhau ngươi thích nói những lời kỳ quái, để ta không cảm thấy kinh ngạc"
Chu Tự:
"..."
"Ha ha..."
Thu Thiển không nhịn được che miệng cười nói:
“Thật ra rất có khí thế, chỉ cần phối hợp với uy lực và hiệu ứng đặc biệt thì sẽ không ai vượt qua được"
Chu Tự:
"..."
“Ngươi sợ bị người khác bàn tán thì sao lúc ở trong tháp lại nói đến vui vẻ như vậy?"
Thu Thiển tò mò hỏi.
“Có khí thế mà Chu Tự bất đắc dĩ thở dài:
“Ai ngờ cả thế giới đều biết.
Thu Thiển nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng khó hiểu:
“Lúc đó ta cũng ở đấy, ngươi không để ý chút nào sao?"
“Không giống vậy"
Chu Tự lắc đầu, nói theo bản năng:
“Cảm giác Thu tỷ là người rất thân thiết, bị chế giễu cũng có thể chịu đựng, không phải đặc biệt che giấu.
“Là ta biết quá nhiều chuyện xấu hổ của ngươi sao?"
Thu Thiển cười hỏi, lần này không đợi câu trả lời của Chu Tự đã xoay người đi vào phòng bếp:
“Đêm nay làm đồ ăn ngon cho ngươi, ngươi từ từ mà xoắn xuýt đi.
Sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi, Chu Tự cũng không rối rắm nữa, suy nghĩ lại thì trước đây ở trong lớp cũng từng bị cười nhạo.
Người cười ta nhiều như vậy, Thượng Quan Hà là người thứ mấy chứ? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Chu Tự cũng dễ chịu hơn.
Nhất thời hắn lại cảm thấy mình có hơi đáng thương, rất nhiều lần tự an ủi mình, lại đã thành thói quen.
Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, Chu Tự bắt đầu tính toán những thứ được mất lần này.
“Hôm nay là thứ bảy, ngài mai trở về là kịp để thứ hai đi làm. Không biết hôm nay Nguyệt tỷ bên kia có đi ra được không?"
Hội thu Nhàn Nhã là nhân tố không xác định, chỉ có thể xem vận may, lâu quá thì hắn sẽ trở về trước cùng Thu tỷ.
“Nguyệt tỷ lớn như vậy, không đến mức bị lạc đâu, chứ đừng nói là còn có Tô Thị, còn có đại lão bản ở đó. Sau đó, Chu Tự lấy tất cả những gì nhận được trong mấy ngày nay ra.
Một hòn đá nhỏ màu đen nhìn khá bình thường, một chùm sáng Hắc Dạ Quyền Hành màu đen toả ra, còn có một Nguyên Tố Chi Tâm với ánh sáng bảy màu.
Hai cái phía trước là Tiểu Tĩnh cho hắn, phía sau là lấy được từ Thất Thiên Tháp.
Nửa đường lại giết chết một con Boss nhưng không rơi ra trang bị.
“Hắc Dạ Quyền Hành cũng không có gì để nói, tìm ra cách sử dụng là được, có thể hỏi Thái Dương Thần.
Sau khi suy nghĩ xong, Chu Tự đặt Hắc Dạ Quyền Hành ở bên phải.
“Hòn đá này là kỳ lạ nhất, không khác gì những hòn đá bình thường, không biết có tác dụng đặc biệt nào không"
Cầm hòn đá lên Chu Tự nhớ tới chiếc nhẫn màu đen, cũng trông rất bình thường nhưng thật ra lại tìm kiếm được Thần Khải Chi Môn.
Hắn lấy cả chiếc nhẫn màu đen ra, so sánh cả hai, không phát hiện ra điểm gì tương tự.
“Tại sao ta toàn nhặt những thứ kỳ lạ như này?"
Chu Tự tự giễu một câu.
Sau đó lại lấy ra một thứ kỳ quái nào đó.
“Ngoại trừ bí tịch cha đưa cho và Ma Đạo Văn Thư mà Lý Lạc Thư cho thì hình như cũng không có gì quá lạ kỳ.
“Không đúng, có Tàng Bảo Thư là thứ khó hiểu nhất.
Sau khi lẩm bẩm thì hắn lấy sách từ trong hộp ra. Khi hắn lấy cuốn sách ra, hòn đá nhỏ màu đen lúc trước Tiểu Tĩnh cho hắn đột nhiên lóe sáng.
“Hai cái này có liên quan sao?"
Vẻ mặt Chu Tự đầy kinh ngạc.
Trong chốc lát, hắn nhớ ra, ban đầu khi Vĩnh Ám Chi Dạ biến mất, hắn đã thấy Vĩnh Ám Chi Dạ tồn tại, là một người thần bí đã giúp Tiểu Tĩnh.
Khiến nàng vẫn luôn tồn tại đến bây giờ, trừ phi bản thân nàng nguyện ý tiêu tán chứ nếu không vẫn sẽ luôn tồn tại dưới Vĩnh Ám Chi Dạ, sống trong vòng lặp thống khổ.
Mà người giúp nàng chính là Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần, trùng hợp Tàng Bảo Thư cũng là Hỉ Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần để lại.
Như vậy đã có thể chứng minh được rồi.
Lúc này Tàng Bảo Thư nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, cộng hưởng với hòn đá kia.
Chu Tự không hề do dự đặt những viên đá nhỏ trên Tàng Bảo Thư, Tàng Bảo Thư ngay lập tức hấp thụ hòn đá nhỏ.
Ngay sau đó cuốn sách không gió cũng bay, bắt đầu lật lên những trang giấy.
Trên trang giấy không có chữ gì.
Ánh sáng bên trên bắt đầu lấp lóe, từng hàng chữ đột nhiên hiện lên.
“Chúc mừng ngươi đã giải được văn tự trên trang thứ hai, từ đầu đến giờ, ngươi là người đầu tiên giải được trang văn tự này. Kinh ngạc lắm phải không? Đây mới là cách để mở ra manh mối của Tàng Bảo. Năm tháng vô tận, chứa đựng nhiều văn minh, đều biến mất trong dòng sông thời gian, chỉ có ta vẫn luôn tồn tại, dấu chân ta trải rộng khắp cổ kim. Mỗi một lần dừng chân, ta đều để lại manh mối trong đó, chôn bút xuống. Sự xuất hiện của ta phù hợp với sự phát triển của thiên địa, sự thay đổi của nền văn minh. Những gì ngươi thấy, không được phá hủy, không biết ơn, không cứu vớt, không căm hận, không thương hại. Đây cũng là ta, Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần. Một lần nữa, ta muốn chúc mừng ngươi đã tiến thêm một bước trong việc có được bảo vật. Mong chờ ngươi mở ra trang thứ ba, ngươi đoán xem trang thứ mấy thì mới thật sự có được báu vật? Ha ha! - Hỉ Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần"
1084 chữ