Chương 450: Đẹp Không?
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của nam tử phía trước reo lên.
"Mẹ ạ? Hai người ăn cơm chưa? Không còn sớm nữa đâu. Con ăn rồi, cha khôi phục ổn không? Không có chuyện gì là được, những chuyện khác mẹ không cần phải lo. Không cần phải tiết kiệm tiền, ăn ngon một chút, mua nhiều hoa quả lên. Từng tuổi này rồi cũng đừng nghĩ tới chuyện đi làm nữa" Trong giọng nói của nam nhân mang theo chút tùy tiện. "Chỗ con không sao, mẹ không cần phải lo, con cũng xin nghĩ được rồi, hai ngày nữa sẽ qua thăm hai người.
Vâng, con biết rồi, không cần lo cho con, cha con cứng đầu cứng cổ, mẹ phải...
Chu Tự nhìn đối phương đi xa cũng không tiếp tục đuổi theo nữa, mà chuyển hướng về tòa nhà mình ở. Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy bản thân thật may mắn, không cần phải tận hiếu. Cha mẹ không bao giờ bị bệnh, cũng không thiếu tiền, cuộc sống còn thoải mái hơn mình nữa.
Nhưng cũng có chút tiếc nuối, khi còn bé luôn nghĩ rằng mình trưởng thành rồi thì cha mẹ cũng lớn tuổi, phải báo hiếu cho hai vị, ai mà ngờ rằng cha mẹ mình không bao giờ già chứ.
"Rõ ràng là không già đi, vì sao cứ sốt ruột để mình đi ra mắt chứ? À, hóa ra là mình sẽ già đi"
Những suy nghĩ lung tung ập tới, Chu Tự đã leo lên đến lầu ba.
Lach...cach!
Hắn mở cửa vào nhà.
Lúc này Nguyệt tỷ đang xem Thủy Thủ Mặt Trăng, Chu Tự vào đúng lúc cả nhóm đang dùng ma pháp biến hình.
"Về sớm thế à?"
Nguyệt tỷ quay đầu lại nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên "Lúc ta nhận được tin nhắn thì cũng sắp về tới nhà rồi Chu Tự nói một cách qua loa.
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu, nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Chu Tự rồi bình tĩnh nói:
"Vòi nước trong phòng tắm hư rồi, cứ tí tách suốt, ngươi vào sửa đi"
Chu Tự đặt hoa quả lên bàn trong phòng khách, hắn đáp lại một tiếng rồi nói:
"Lúc ăn nhớ rửa đó"
Hắn nói rồi đi về phía phòng tắm, đúng là có tiếng nước truyền ra.
Đang yên đang lành sao lại hư chứ? Chu Tự không hiểu được, hắn vừa đi vừa tưởng tượng phải sửa thế nào.
Lach...cach!
Chu Tự mở cửa ra, hắn vừa định mở cửa đi vào thì đã sững sờ ngay tại chỗ.
Bên trong có một bóng người xinh đẹp, đang rửa đi lớp bọt xà phòng trên người.
Cửa đột ngột bị mở ra cũng khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Hai người đối mặt với nhau.
Thế giới trở nên bằng phẳng.
"Trắng thế"
Chu Tự buột miệng thốt lên, nhưng hắn lại tỉnh ngộ ngay trong nháy mắt, hắn hoảng hốt mà nói:
"Thu tỷ, ta...ta không biết gì hết, ta còn tưởng..Âm!
Chu Tự còn chưa dứt lời thì đã cảm giác thân thể mình phải tiếp nhận một xung kích lớn lao, cả người bay ra ngoài.
Lưng hắn đập thẳng vào vách tường.
Rầm!
Lớp sơn trên vách tường vỡ vụn rơi lả tả, rơi xuống đất cùng lúc với Chu Tự.
Đau đớn khôn cùng.
"Chu Tự, ngươi làm gì thế hả?"
Chu Ngưng Nguyệt ăn nho xanh rồi nói với vẻ hoảng sợ:
"Ta đã nói là Thu Thiển đang tắm rồi, dặn ngươi đừng mở cửa, sao ngươi vẫn cố ý đi mở vậy?" Trong lúc hỗn loạn, Chu Tự thật sự muốn đứng dậy mở cửa rồi mời Nguyệt tỷ đi ra ngoài.
Thu Thiển bối rối, nàng vội vươn tay đóng cửa lại.
Lúc này, Chu Ngưng Nguyệt mới đi tới bên cạnh Chu Tự, nàng vừa ăn nho xanh vừa nói:
"Đẹp không? Hoàn hảo không? Thèm không?"
Chu Tự:
"..."
Lời nói ác ma ở đâu ra đây? Hại hắn suýt chút nữa là mất nửa cái mạng.
"Đừng giả vờ nữa, đứng lên đi"
Chu Ngưng Nguyệt đứng dậy đi về phía phòng khách rồi nói một cách bình tĩnh:
"Vừa rồi Thu Thiển ra tay có hơi hoảng hốt, nhưng sau khi xác định là ngươi thì cũng đã thu hồi lực lượng ngay sát lúc phóng chiêu. Nếu không thì cả tường nhà ta cũng sập rồi, ngươi đền nổi chắc? Ta đã nói rồi, Thu Thiển nhìn thì có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng thật ra trong cơ thể ấy là một trái tim thiếu nữ. Ngươi chỉ cần mạnh mẽ một chút là sang năm ta có thể lên chức cô được rồi.
"Nguyệt tỷ, sao ngươi lại hãm hại ta?"
Chu Tự đứng dậy và chất vấn.
Hắn cẩn thận cảm nhận cơ thể mình, đúng là ngoại trừ đau nhức ra thì không có tổn thương nào khác.
Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, nàng xoa mấy quả nho xanh trong tay rồi nói với vẻ chê bai: "Không được tươi nữa rồi"
Nàng đặt quả nho xanh vào miệng rồi lườm Chu Tự một chút mà nói một cách bình tĩnh:
"Vị hôn thê của mình, có cơ hội thì nhìn, không có thì phải chế tạo ra cơ hội để nhìn. Hơn nữa đây là chuyện của chính ngươi, không liên quan gì tới ta. Ai lại nghĩ rằng một tiểu hài tử tám tuổi sẽ nói dối chứ? Đồng ngôn vô kỵ" Chu Tự nhìn bộ dạng không thèm để ý của Nguyệt tỷ thì lại nghĩ nàng giống cha hay giống mẹ.
Nhưng hắn nghĩ một lúc lâu vẫn thấy chẳng giống ai cả, chắc là nhặt được rồi.
Lúc ăn cơm tối.
Chu Tự nhìn Thu tỷ bình tĩnh nấu cơm, xào rau.
Cho tới khi hắn bới cơm ra chén giúp nàng.
Lúc này, ba người ngồi trên bàn ăn.
Nguyệt tỷ uống một ngụm canh rồi ăn cơm, không hề có chút áp lực tâm lý nào, cho dù cơm này có ăn được hay không thì nàng cứ ăn trước rồi tính tiếp.
"Ăn đi, vì sao không ăn?"
Thu Thiển tươi cười mà hỏi.
Chu Tự vội cầm đũa lên, hắn lén lút quan sát trạng thái của Nguyệt tỷ.
1084 chữ