Chương 2:
Nghe đến đây, mẹ lại cười nhạt: "22 tuổi thì sao, mẹ lấy bố con cũng mới 19 tuổi."
Nụ cười của bà đầy ẩn ý.
Tôi đứng bật dậy: "Con không lấy, chuyện của con con tự quyết định."
Bố ở bên cạnh giơ hai ngón tay ra hiệu, kêu lên: "Tiền sính lễ 20 vạn tệ đó, chuyện này không phải con muốn là được!"
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, xách hành lý lên.
Trên mặt cố giữ bình tĩnh, miệng nói: "Nếu bố không sao, con về trường đây." Nói rồi bước về phía cửa.
Bố tôi hét lên: "Mày đứng lại đó cho tao, làm phản rồi à!"
Tôi làm ngơ, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây.
Mẹ đứng phắt dậy, vỗ vào người bố: "Nhanh lên cản nó lại, nếu để nó chạy ra ngoài thì không tìm thấy nữa đâu."
Nghe vậy, lòng tôi giật mình, bắt đầu chạy. Không ngờ bố đuổi kịp, một tay đè tôi xuống sàn nhà. Hai bàn tay thô ráp ghì chặt lên lưng tôi, khiến tôi không thể cử động.
Tôi gào thét, giãy giụa.
Mẹ tiến lên cẩn thận đóng cửa lại, quay lại tát vào mặt tôi mấy cái thật mạnh, miệng lẩm bẩm: "Cho mày kêu, cho mày kêu..."
Mấy cái tát này khiến tôi choáng váng, khóe miệng tê dại.
Người phụ nữ trung niên kia bị cảnh tượng này dọa sợ, kéo mẹ tôi hỏi: "Bà không phải nói con gái bà đồng ý sao, đây, đây là tình hình gì vậy?"
Mẹ tôi liếc nhìn tôi, trấn an người phụ nữ: "Tôi dạy dỗ nó một chút, nó sẽ đồng ý thôi."
"Bên nhà trai sắp đến xem mặt rồi, con gái bà thế này có được không?"
"Bà cứ yên tâm một trăm phần trăm, nếu chuyện này thành công thì bà sẽ có lợi lộc không nhỏ đâu. Bà về cứ nói là Oánh Oánh nhà tôi đồng ý lắm."
Tôi nằm sấp trên sàn, nước mắt làm ướt gạch, bố mẹ tôi vì 20 vạn tệ mà muốn bán tôi.